Vượt Biển Đến Úc
Hồi Ký: Nguyễn Bá Nghiệp OAM*
Cùng quý độc giả
Có nhiều cuộc vượt biên bằng ghe thuyền được viết và phổ biến trong suốt thời gian dài trên bốn mươi năm mà phần lớn trong những trường hợp đầy thương tâm và chết chóc trên biển cả. Trường hợp của nhóm chúng tôi gồm một tàu hoa tiêu (pilot boat) và một tàu đánh cá với tổng số chỉ có hai mươi lăm người mà phần lớn là cựu quân nhân hải quân VNCH và ngư phủ đã quen với nghề đi biển nhưng vẫn gặp những biến cố bất ngờ trên đường vượt biên. Mong rằng hồi ký này không ngoài mục đích để lại cho thế hệ sau những gì thế hệ đầu tiên đặt chân đến Úc châu ra sao? Vì sợ rằng tuổi già sẽ làm phai mờ trí nhớ có thể mất đi nhiều chi tiết . . .
1977 – 2020 : Bốn Mươi Ba Năm Nhìn Lại
Tôi sanh ngày mùng 9 tháng Giêng năm Kỷ Mão, quê quán làng Lai Hòa, Bạc Liêu. Ông nội là ông Hương Cả trong làng và cũng là nghị viên Hội Đồng Quản Hạt tỉnh Bạc Liêu. Năm 1947 tôi lên tám, theo cha qua Nam Vang, Cao Miên. Cha tôi làm việc cho công ty S.I.D.I.T. của Pháp chuyên về xây cất và sửa chữa hoàng cung thời Vua Sihanouk. Tôi học trường Providence des Soeurs de Portieux rồi chuyển qua trường Miche thuộc Dòng Sư Huynh De La Salle. Tôi gia nhập đoàn Hướng Đạo Pháp có tên Groupe Guy De Larigaudie*, Scout de France 1ère Phnom Penh. Phần lớn đoàn sinh là con em của công chức người Pháp. Đoàn quán đặt trong khuôn viên Tòa Tổng giám Mục Phnom Penh. Một điều mà tôi học hỏi được trong phong trào Hướng Đạo là “ Đời Là Những Cuộc Phiêu Lưu được coi như là Trò Chơi Lớn”. Theo gương của Tráng Sinh Guy De Larigaudie mọi việc trên đời dù khó khăn cách mấy cũng nên coi như một trò chơi đầy thử thách và ta cần cố gắng hết sức để hoàn thành.
Năm 1956 tôi theo cha trở về Việt Nam và tiếp tục học trường Sư Huynh La Salle trước khi gia nhập Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1960.
Tháng 10 năm 1963 tôi được gửi đi Hoa kỳ tu nghiệp ngành hải hành (Radar Navigation) tại Tiểu bang California. Trường này trực thuộc trường chuyên nghiệp Hải quân Hoa Kỳ. Tại đây tôi học sử dụng và bảo trì Radar SPS6C là loại Radar tối tân, thường được gắn trên các chiến hạm hiện đại nhất của Hoa kỳ lúc bấy giờ, và thực tập trên các chiến hạm có ICC (Information Combat Centre/Trung tâm Hành quân (Biển).
Tháng 4-1975 tôi đang phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Vùng 3 Duyên Hải, Cát Lở – Vũng Tàu. Vì hai con trai còn nhỏ đang gửi cho ông bà nội ở Gia Định nên vợ chồng tôi gấp rút chạy về Saigon, định sáng sớm hôm sau sẽ trở ra Vũng Tàu. Xui một nỗi khi trở ra đến Thủ Đức thì bị chặn lại, chúng tôi phải quay về Gia Định à thay vì vào bến Bạch Đằng thì lại dại dột ở lại vì nghe lời bác tôi, dìu dắt nhau xuống Vĩnh Long là nơi có nhà và vườn trái cây bên An Thành. Không dè lúc trước đây là nơi cộng sản nằm vùng. Đúng là mình tự đút đầu vào hang cọp mà không hay. Tôi bị nhốt vào khám lớn Vĩnh Long. Hai tháng sau giữa đêm bị đưa đi tập trung chung với các thành phần hồi chánh và du học Hoa Kỳ, vì họ nghi ngờ là Xịa (CIA). Cùng chung số phận còn có một số đồn trưởng địa phương quân bị CS kết tội nợ máu với nhân dân. Gần trăm người bị nhốt tại một đồn địa phương quân có tên là Ngã Tư Nhà Đài thuộc tỉnh Trà Vinh. Ban đêm ai cũng như ai, phải xỏ chân vào khoen chữ U; mỗi nhóm mười người xỏ chung một thanh sắt dài chừng sáu, bảy thước. Vì trước kia chung quanh đồn gài mìn và kẽm gai nhiều lớp (ngập nước) nên trâu đạp phải. Sáng ra quản giáo bắt một số tù tình nguyện, thường là những cựu đồn trưởng có nhiều kinh nghiệm về mìn bẫy đi gỡ.
Tháng tư 1976 có đợt thả cấp chuyên viên. Tôi may mắn được tha về Saigon, vào làm Công Ty Vận Tải Đường Sông với nhiệm vụ điều hành bảy đoàn tàu kéo đá clinker (đá làm xi măng) từ Kiên Lương về Xi măng Hà Tiên – Thủ Đức. Tôi lợi dụng chức vụ trưởng đoàn tàu (lúc đó gọi là thuyền trưởng chỉ đạo) xin giấy phép trở về phòng hải đồ Hải quân xin các giang đồ và hải đồ cho công ty để trong tương lai sẽ huấn luyện các tài công đưa muối và gạo đi Phú Quốc. Tôi may mắn gặp lại anh bạn đồng nghiệp giám lộ nên anh lén cho tôi bản đồ tổng quát (Navigation Charts Index) và một cặp thuớc Crass là thước đo hải đồ. Những hải đồ này chi tiết rất nhỏ nhưng có thể sử dụng tương đối tốt cho việc vượt biên về hướng Philipines, Singapore, Indonesia và Australia (cho toàn vùng Đông Nam Á).
Bàn làm việc trong công ty nằm bên lối đi vào văn phòng giám đốc nên khi chủ tàu đi vào thấy tôi đang soạn các hải đồ đã tìm cách đến nhà tôi gạ chuyện vượt biên. Tôi đồng ý với điều kiện vợ và hai con tôi phải được đi theo. Cũng nên nói là lúc đó nhà tôi đã gần ngày sanh nở. Chủ tàu nói ngày giờ khởi hành chỉ thông báo vào phút chót. Đó là điều kiện tiên quyết.
Ngày N
Tàu Hải Triều đưa đón hoa tiêu là loại tàu đi biển, thường dùng để đưa thuyền trưởng hoa tiêu địa phương ra đón các thương thuyền đang đậu ngoài khơi và lai dắt vào cảng. Tàu dài mười sáu thước, gắn máy Kabuta 3 lốc khá mạnh, có thể chạy trên 10-12 hải lý/giờ. Tàu có hải bàn từ và đủ đèn hải hành, kể cả đèn chớp tín hiệu để liên lạc các thương thuyền trước khi hoa tiêu dẫn tàu vào cảng. Tàu được sơn màu xám đậm nên ở xa dễ lầm là tàu hải quân.
Trước khi vượt biên chủ tàu cẩn thận rà lại từng tấm ván dưới lườn và đóng thêm đinh cho chắc. Phần tôi thì cứ đi làm về là tôi lo nghiên cứu từng đoạn đường tàu sẽ đi, tính toán mỗi đoạn bao nhiêu hải lý, mất bao nhiêu ngày giờ v.v. và học thuộc lòng từng đoạn. Cùng thời gian đó chủ tàu xin Công ty cấp lệnh công tác chở muối đi Phú Quốc cho các công ty quốc doanh sản xuất nước mắm tại Dương Đông.
Nhà thờ Fatima Bình Triệu
Con gái tôi chào đời tại nhà bảo sanh Bác sĩ Dưỡng gần đầu chợ Gia Định. Được ba tháng thì chủ tàu cho biết sẽ khởi hành và điểm hẹn là trước nhà thờ Fatima Bình Triệu. Khi gia đình tôi đến chỗ hẹn thì vợ con và các em của chủ tàu đã có mặt. Một lúc sau chủ tàu là anh Huỳnh Văn Đức lái xe camionnette hơ hải đến và nói là đã bị lộ nên tất cả đàn bà và trẻ con phải ở lại và chỉ có chủ tàu Huỳnh V. Đ., hai em T. và T cùng đứa cháu và tôi lên xe chạy thẳng ngang qua Bà Rịa đến cầu Cỏ May và lên tàu mở máy chạy. Lúc đó lòng tôi rối bời vì phải bỏ vợ con lại, nhứt là đứa con gái mới ba tháng tuổi nên khi tàu chạy qua Duyên đoàn 33 và cầu tàu Cát Lở, thay vì giữ tàu sát bên trái tôi lại cho tàu chạy giữa sông và hậu quả là tàu rướn lên cồn cát. Lúc đó khoảng hai giờ chiều và thủy triều đang ở mức thấp nhất. Tôi cho tàu loay hoay gần cả tiếng đồng hồ thì từ phía căn cứ Duyên đoàn 33 truớc kia một chiến đĩnh nổ máy sửa soạn chạy qua, không biết để cứu kéo tàu chúng tôi hay để xét hỏi gì đó. May mắn lúc đó thủy triều bắt đầu lớn, nước dâng cao nên tàu lùi lại dễ dàng và thoát khỏi cồn cát cho nên chiến đĩnh ngừng lại, để cho tàu chúng tôi ra biển.
Khi tàu qua hàng đáy Bãi Trước, tôi nhìn lại bãi biển Vũng Tàu, nơi có biệt thự PO 5 mà tôi có nhiều kỷ niệm khi còn phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 3 Duyên Hải. Tôi cho tàu đổi hướng 180 độ về hướng Poulo Condor tức là Côn Sơn. Tôi nhìn ngọn hải đăng mờ dần, mờ dần mà lòng buồn tê tái. Ra đi mà phải bỏ lai vợ con, biết khi nào mới gặp lại.
Trên tàu còn có một người nữa cũng buồn như tôi vì cùng hoàn cảnh như tôi đó là em Trần văn T., em vợ của chủ tàu*. Sau khi qua khỏi hàng đáy bãi trước Vũng Tàu tôi lái thẳng ra khơi hướng 130 độ cho đến sáu giờ chiều thì đổi hướng 230 độ TN. Lúc này trời bắt đầu tối, tàu xuôi Nam mà lòng thương nhớ vợ con, không biết bao giờ gặp lại! Trời tối đen, chỉ có ngọn đèn màu xanh mờ trong phòng lái. Bỗng nhiên trước mặt có những ánh đèn bật sáng lòa từ lái đến mũi và hình dáng của loại tuần duyên hạm (loại WHEC) có chiều dài gần một trăm thước. Tôi vội vàng lái sang bên trái thì tàu chỉ cách chiến hạm không đầy hai trăm thước, cùng lúc tôi bật đèn hải hành thì biết con tàu nhỏ bé chỉ còn chút xíu nữa thì đụng vào phần lái của chiến hạm nầy, hậu quả không biết ra sao!
Gần sáng hôm sau tôi thấy đèn Côn Sơn bên trái và biết mình đã chạy đúng đường nên sáng hôm sau thay vì đổi hướng 270 độ đi về Phú Quốc như trong lịch trình công tác thì tôi lại chạy thẳng Mã Lai. (Sau nầy tôi được biết nếu tôi lái tàu theo hướng Phú Quốc thì trên tàu sẽ thanh toán tôi ngay).
Nguyễn Bá Nghiệp OAM*
Related Articles
Tôi Đặt Tên Con Mình là Lyma
Trong suốt sáu tháng tôi sống nhờ vào một chén cơm với muối mỗi ngày. Tôi là một tù nhân, bị giam bởi vì một vài công an đã kết luận tôi là một điệp viên CIA khi họ tìm thấy tấm ảnh của tôi với một người Mỹ…
Mẹ Tôi
Sau ngày Sài Gòn thất thủ, gia đình tôi đã trải qua một cuộc đổi đời biển dâu dưới chế độ Cộng Sản. Mong cho các con có được một đời sống tốt đẹp hơn, Ba Mẹ tôi đã quyết định cho các con đi vượt biên, chia làm nhiều đợt. Lý do đơn giản là lỡ có xui xẻo gì xảy ra dọc đường hay trên biển, thì dẫu có là một mất mát đớn đau cho cả nhà, nhưng không đến nỗi phải mất hết…
Mấy đứa con gái, mấy đứa con gái kìa! Giấu tụi nó đi!
Chúng tôi đã đủ lớn để giấu mình, và chúng tôi đã nhảy lên lập tức và bò vào chỗ bọn họ không thể nhìn thấy. Có hai người bọn họ, qua đôi mắt bảy tuổi của mình, tôi thấy họ cầm những thanh kiếm ánh lên vẻ tàn nhẫn khi họ nhảy lên thuyền của chúng tôi…
Sống Để Kể Lại
Kể từ khi vượt biên khỏi Việt Nam, hai mươi lăm năm trước, tâm trí tôi vẫn liên tục nghĩ đến hai người chị/em – hai trong số một tá phụ nữ trên con thuyền của tôi bị cưỡng hiếp, bị tra tấn và bị tước đoạt phẩm giá. Là một thanh niên, tôi chưa từng cảm thấy mình vô dụng đến vậy. Tôi thường tự hỏi nếu những người phụ nữ đó đã có thể tiếp tục sống, liệu họ có chịu tiếp nhận tình yêu của một người đàn ông? Liệu họ có thấy được vẻ đẹp hay giá trị sự sống?
Công Tử Vượt Biên
Mỗi lần thất bại như vậy, tôi lại càng thấy rõ sự trưởng thành và quyết tâm của y. Bẩy lần vượt biên không làm y nản chí mà trái lại càng làm y thêm kinh nghiệm và mưu lược hơn. Trong cuộc đời tôi, y là người bạn tôi mến phục và học hỏi được nhiều nhất.
Con Tàu Cap Anamur
Tác giả: Norman Aisbett Dịch giả: Thành Đặng Không một bản đồ nào có thể biểu hiện sự biến đổi lớn lao, mạnh mẽ của vùng biển Nam Hải và Vịnh Thái Lan. Ta phải lướt trên cái khoảng trống bao la đó, ngày qua ngày, không một bóng dáng đất liền trong tầm mắt, mới cảm...
Tìm Đường Tự Do
Nguyễn Tài Ngọc Người Việt ở ngoại quốc không ai không biết chữ "boat people -thuyền nhân”. Sau biến cố tháng 4 năm 1975, cả trăm nghìn quân nhân bị gửi đi cải tạo và cả trăm nghìn dân sự bị gửi đi vùng kinh tế mới. Theo những tài liệu tìm tòi của Hoa Kỳ và các quốc...
Hành Trình của Chuyến Đi Tha Hương Không Hồi Kết
Sau biến cố năm 1975, ở Việt Nam có một làn sóng vượt biên mạnh mẽ. Có rất nhiều người di tản vượt biên bằng đường biển và đường bộ, nhưng phương tiện được nhiều người sử dụng nhất là đường biển…
Thuyền Nhân Việt Nam trên Đất Úc
Vào cuối tháng 4 năm 1975, chính quyền Cộng Sản Bắc Việt đã xâm lăng miền Nam Việt Nam. Người dân không sống nổi dưới chế độ Cộng Sản nên sau đó họ đã kiếm đường ra đi tìm tự do…
Vượt Biên Bằng Bè
Mình không có xuồng thì tại sao mình không lấy nhiều cái ruột xe ráp lại thành cái bè? Tôi đem ý nghĩ này bàn với vợ tôi và trấn an vợ tôi rằng “nếu mình đi bằng ghe, thì có thể bị chìm và chết, còn cái bè, tuy lạnh lẽo khổ cực nhưng…