Tôi… Những khoảnh khắc vui buồn cuộc đời người tỵ nạn

09/01/2021 | Trại Tỵ Nạn

Tác giả: Xuân Hoàng

 

(Chuyến tàu SS1166IA rời khỏi Việt Nam ngày 31/5/1985) 

5/6/1985….

Sau những ngày lênh đênh trên mặt đại dương, chiếc tàu nhỏ bé của chúng tôi đã được chiếc Hạm Đội Hải Quân Indo cứu và đưa chúng tôi đến một vùng trời xa lạ….một mảnh đất mới…

“Tarempa”, một hòn đảo trực thuộc Hải Quân Indo.  Một xứ sở xa lạ nhưng đẹp biết bao giữa đồi núi chập chùng…và xa xa một thánh đường đang vang vọng tiếng kinh cầu…

Tôi đã sống nơi đây 5 ngày với lòng nhân từ của người dân bản xứ. Họ chia sẻ tình thương bằng những món ăn do chính họ nấu mang ra tận đến trại nơi người dân tỵ nạn đang ở, và họ cũng tìm mọi cách để thăm hỏi…cho dù không cùng ngôn ngữ, nhưng những nụ cười và ánh mắt trìu mến của họ cũng đủ xoa dịu nỗi niềm của kẻ xa quê hương!

Rồi một buổi chiều thật đẹp, tôi vẫy tay chào hòn đảo thân thương và những con chiên mộ đạo….

“Thôi nhé… vĩnh biệt Tarempa”

 

10/6/1985….

Dòng nước và những làn mây mang tôi đến một hòn đảo mới “Ku Ku”

…..kìa trông kìa….những dãy nhà xây cất bằng những tấm nylon sọc xanh trắng có mang những con số từ 1 đến 16 đang từ từ rõ dần trước mắt tôi. Một hòn đảo mà hàng trăm đồng bào tôi đang sống và có biết bao nhiêu sinh mạng đã yên nghỉ đời đời…… Tôi xin cúi đầu chào những ngôi mộ lạnh lẽo kia và cầu mong cho họ sớm được siêu thoát!

Ku Ku, tôi đã sống nơi đây với những cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ của núi đồi và biển cả, rừng hoang.  Có những chiếc tàu đắm, xác còn phơi trên những bìa rừng vì sóng gió vùi dập!  Những hình ảnh đó đã thu vào mắt tôi trong nỗi buồn vời vợi!

Mười chín ngày trên đảo….thời gian bấy nhiêu đó vẫn còn quá ngắn đối với sự tò mò của tôi.  Tôi thích tìm hiểu nhiều hơn và sâu hơn thế nữa kìa.  Lại vẫy tay chào vĩnh biệt lần nữa!

Hòn đảo xa dần xa dần….và mất dạng sau những cù lao nổi bồng bềnh….

Ku Ku ơi xin vẫy tay chào nhé!
Chỉ một lần thôi lưu luyến ngàn đời
Tôi nhớ mãi những chuỗi ngày xưa ấy
Trên ngọn đồi tôi hát bài Tự Do
Yêu quá đi thôi dòng sông biền biệt
Chảy ngang chân cầu dòng cá thân thương
Yêu biết mấy chiếc cầu tre lắt lẻo
Mỗi buổi chiều đứng nhìn về quê hương
Nhớ thật nhiều những buổi cơm thanh đạm
Lấy cỏ làm rau nước luộc làm canh
Nay xa rồi còn đâu tìm lại được
Những chuỗi ngày sướng khổ có nhau
Một lần nữa xin vẫy tay chào nhé
“Vĩnh biệt” hai tiếng trên đầu môi.

 

28/6/1985….

Con tàu của Cao Ủy Tỵ Nạn lại đưa tôi đi nữa và đi mãi…vượt qua bao cơn sóng ghềnh…một, hai…năm, mười, 12, 16….và sau 18 tiếng đồng hồ….một hòn đảo mới đang rõ dần trước mắt tôi, Galang!  Tôi đã cố gắng hình dung cái đảo này trong trí….nhưng chỉ là con số “0” to tướng!

Tôi đang ở đâu vậy? “Mi đang bước chân lên đất liền đấy”, một giọng nói của ai đó vừa thoáng qua trong đầu tôi!  Vậy à, thế mà tôi cứ ngỡ tôi vẫn còn trên tàu, tôi bước đi với một trạng thái như người đang say rượu!

Galang, Có thật với nghĩa “Cửa ngõ Tự Do & Tình Người” không nhỉ?!  Rồi cuộc sống của tôi sẽ ra sao trên hòn đảo xa lạ này??  Đó là câu hỏi mà hầu như ai cũng đặt ra khi vừa tới đảo…..nhưng chỉ có thời gian sẽ là câu trả lời.

 

Galang 29/6/1985….nhớ nhà quá!

Những ngày trời mưa mình cảm thấy nhớ nhà nhớ quê hương quá!  Ba mẹ ơi, biết bao giờ con mới gặp lại ba mẹ yêu quý của con?!

Trước kia có bao giờ tôi nghĩ đến ngày tôi phải rời xa ba mẹ và cái mái ấm gia đình mà tôi đã sống hơn hai mươi năm qua!  Nhưng giờ đây điều đó đã trở thành sự thật, tôi không còn được nghe những lời dạy bảo trìu mến của ba mẹ, không còn được nâng niu đôi tay ấm áp tình mẫu tử nữa!

Galang, là những chuỗi ngày dài vô tận với những nỗi buồn xa quê hương,xa những người thân thương nhất, làm sao có thể tìm lại những ngày xưa ấy…

Xin một lần cho tôi được nhìn lại
Quê hương tôi, ôi Việt Nam yêu dấu
Miền đất Mẹ nơi tôi khóc chào đời
Để được nghe tiếng “ầu ơi” ru ngủ
Tiếng thở dài mệt mỏi lúc thâu đêm
Thương biết mấy bóng hình người phụ nữ
Xin một lần được gọi người trìu mến
Hai tiếng “Mẹ Yêu” tha thiết tuyệt vời
Xin cho tôi một cành phượng vĩ đỏ
Ép vào tập lưu bút tuổi học trò
Tuổi biết buồn tuổi nhiều mơ lắm mộng
Xin cho tôi một lần được siết tay
Buổi học cuối xin tạm biệt bạn bè
Tay trong tay tuổi hồn nhiên vụt mất
Giọt lệ buồn ướt đôi mắt tuổi thơ
Tiếng ve sầu dạo khúc hè ly biệt
Dù cánh chim có biền biệt viễn xứ
Lòng nhớ hoài dĩ vãng xa xưa

 

Tháng 7/1985, một buổi sáng Chủ Nhật đẹp…..

Hôm nay sao mình thức sớm thế nhỉ?! Ôi buổi sáng thật tuyệt vời, yên tĩnh làm sao ấy…

Khu vực barrack 100 (barrack cho những thiện nguyện viên ở) thích hợp với tôi lắm, ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn xuyên qua những lùm cây um tùm, đứng lặng yên dưới những màn sương đang phủ kín….tôi đã thấy gì nhỉ…..một ngôi biệt thự trên ngọn đồi cao…trông đẹp mắt quá!  Thật đúng là “Bình yên trên hòn đảo Galang”

Một sớm mai tôi chợt tỉnh giấc
Mùi sương đêm vẫn thoảng đâu đây
Hoa thơm cỏ dại còn yên giấc
Cảnh vật vẫn chìm dưới sương mù
Tôi chợt thấy lòng xao xuyến lạ
Bỗng bâng khuâng nhớ về quê xa
Ôi Việt Nam ngàn trùng xa cách
Tiếng chim hót chợt tỉnh cơn mơ…..

 

Galang, những tháng ngày thật dài….và chán nản!

Bầu trời Galang vẫn không thay đổi…..à mà không, có chứ….lúc thì mưa tầm tã, gió rít lên từng hồi, khi thì nắng chang chang, tôi tưởng chừng như muốn thiêu đốt con người!  Thế đấy…Galang là thế đấy….

Đêm nay buồn không ngủ
Chợt nghe hồn quạnh hiu
Thoáng nghĩ về quê hương
Đang chìm trong đau khổ
Nửa hồn tôi chết lịm!

Yêu quê hương tôi học bài địa lý
Chọn điểm mười cho mỗi bài kiểm tra
Vẽ thật khéo những đường cong đất nước
Tô màu lục những vùng đất phì nhiêu
Yêu biết mấy những miền sông núi ấy
Mơ một ngày đất nước sẽ khai hoa

Nhưng ngờ đâu giờ đây ôi cách biệt
Quê hương tôi xa tầm tay với
Giờ tôi đang sống kiếp lưu đầy
Kẻ biệt xứ muôn đời phiêu lãng
Kiếp tha phương mang hận từ đây
Bài địa lý vẫn còn dài chưa dứt
Xin trọn đời mang mãi điểm mười yêu.

Hôm nay ra làm việc tại cầu tàu…..

Galang, cái tên thật buồn nhưng chan chứa biết nhiêu tình nhân loại.  Đã có lúc tôi cảm thấy nó thật vô nghĩa đối với tôi, nhưng cũng có khi thật thắm thiết….con người chúng ta thật mâu thuẫn nhỉ!

Galang, có phải chăng là hòn đảo của những mối tình không hề bến đỗ!  Có phải chăng những loài hoa tím phủ đầy trên đảo là tượng trưng cho những câu chuyện tình buồn?  Đóa Lưu Ly….hay “Đừng Quên Tôi Nhé”…là tên của các loài hoa trên đảo này hay đó là lời nhắn nhủ tha thiết của đôi trai gái trong buổi tiễn đưa tại cầu tàu……

Giọt nước mắt nào thắm trên nền cỏ
Giọt lệ sầu thắm ướt bờ mi em
Xin trao nhau nụ hôn lần sau cuối
Rồi mai đây mỗi đứa một phương trời

Tôi thầm cầu nguyện cho các đôi tình nhân….

Dù cách biệt lòng không hề thay đổi
Mơ ngày mai đôi bóng sẽ tương phùng
Em sẽ hát tặng anh bài “Hạnh Phúc”
Anh trao em triệu đóa hoa Hồng tươi
Ta dìu nhau bước đi trên lối mộng
Hoa phủ đầy trên đường ta chung bước
Tuyết sẽ bay màu áo trắng cô dâu….

Xuân Hoàng

Related Articles

Vượt Biên Bằng Bè

Vượt Biên Bằng Bè

Mình không có xuồng thì tại sao mình không lấy nhiều cái ruột xe ráp lại thành cái bè? Tôi đem ý nghĩ này bàn với vợ tôi và trấn an vợ tôi rằng “nếu mình đi bằng ghe, thì có thể bị chìm và chết, còn cái bè, tuy lạnh lẽo khổ cực nhưng…

Đọc thêm
Cụm Bèo Lục Bình

Cụm Bèo Lục Bình

Thấm thoát đã gần 21 năm lưu lạc nơi xứ người, mấy đứa con của chúng tôi bây giờ đã lớn. Tôi cũng thường kể lại chuyện cũ cho chúng nghe, luôn cả chuyện về anh chàng thanh niên trẻ đó. Và tôi cũng thường nhủ lòng rằng phải ráng lên để…

Đọc thêm
SOS!Cứu chúng tôi với!

SOS!Cứu chúng tôi với!

Hồi tưởng lại thảm kịch vượt biên của người Việt, hiểm nguy, chết chóc, cướp biển, hãm hiếp, mất hết tiền bạc, trái tim tôi dường như vẫn còn đau nhói. Nhưng mặt khác tôi có dịp giúp đỡ các cháu không thân nhân, thật là một thời gian sống có ý nghĩa.

Đọc thêm