Cụm Bèo Lục Bình
Hồi ký: Lê Văn Vinh
Một tay đóng cửa phòng lại, tay kia vịn thành lan can bằng gỗ, tôi dự định bước xuống cầu thang để từ giã ba má tôi trước khi ra đi. Nhưng tôi không thể nào xua đuổi được cái hình ảnh của người vợ mới cưới của tôi đang nằm co ro trên giường. Cái bụng mang thai gần bảy tháng đã nhô ra khỏi vạt áo ngủ nhăn nhúm của nàng. Cái bào thai của vợ tôi bao lớn, nó đã nhắc cho tôi biết bấy nhiêu ngày tháng chúng tôi đã chung sống với nhau, kể từ hôm làm lễ cưới một cách âm thầm và lặng lẽ trong gia đình chúng tôi, sau những ngày mệt mỏi vì bị kiểm kê và đổi tiền.
Bên ngoài, màn đêm dày đặc đã buông xuống, tôi đứng tần ngần ở đó một lát lâu, đầu óc suy nghĩ miên man. Và rồi tôi cũng đã có một quyết định cuối cùng – tôi mở cửa phòng để bước vào lại bên trong.
Ai đó? – Vợ tôi vừa ngồi chồm dậy, vừa hỏi
Anh đây – Tôi trả lời nho nhỏ
Anh bỏ ý định ra đi rồi – Tôi nói tiếp
Vợ tôi ôm chầm lấy tôi mà không nói lời nào. Nàng không buồn mà cũng chẳng vui
Để anh xuống cho cậu hay ý định của anh – Tôi nói nho nhỏ bên tai vợ tôi.
Từ căn phòng ngủ trên lầu ba, tôi bước một cách chậm rãi xuống cầu thang. Ánh đèn nê-ông hắt xuyên qua song sắt, để lại từng mảng sáng tối trên mấy bậc tam cấp bằng xi-măng. Khác với mọi lần, lần nầy tôi thấy ánh đèn yếu ớt và vàng vọt hơn. Từ xa, tôi đã thấy ba tôi, hai tay ôm đầu gối và ngồi một cách trầm ngâm trên chiếc ghế dựa trong phòng khách đã từ lâu.
Con không đi cậu à! – Tôi vừa nhìn ba tôi vừa nói.
Ba tôi cười ồ lên, cái nụ cười mà tôi chưa thấy ông cười bao giờ.
Tao chỉ chờ mầy nói như thế mà thôi! – Ba tôi nói với vẻ mặt thật hớn hở.
Con đi một mình không yên, vợ con buồn và lo sẽ ảnh hưởng không tốt cho cái bào thai – Tôi trả lời từng chặp như để giải thích cho ba tôi hiểu.
Nói thiệt với mầy, nếu mầy đi rồi, tao lo lắm đó, việc đi đứng ai mà biết được! – Ba tôi nói tiếp.
Ba tôi với tay rót đầy tách nước trà. Tôi thấy vẻ mặt của ông tuy tươi tắn hẳn lên nhưng cũng không che lấp nổi nét lo âu của những tháng ngày phiền muộn.
Hai ngày hôm sau, từ lúc trời còn tờ mờ sáng, người anh kế của tôi cùng với mấy đứa cháu và người chị dâu lần lượt từng nhóm nhỏ xuất hiện trước sân nhà để xe của ba má tôi. Tôi nhìn họ mà không nói được lời nào. Tóc tai của anh chị tôi thật là xơ xác và mặt mày của mấy đứa cháu nhỏ trầy trụa trông thật thảm thương.
Bể rồi, không bị bắt là may! – Người anh kế của tôi nói nho nhỏ.
Mình hên quá! – Tôi nói thầm trong bụng.
Sau chuyến đi chui không thành đó, cả đại gia đình của chúng tôi bắt đầu đi tìm mối bán chính thức. Ba tôi đã tìm ra được một đường dây ở Chợ Lớn, do một số người Hoa tổ chức. Ba tôi đã từng giao dịch với họ qua công việc làm ăn của ông, trong nhiều năm trước ngày mất nước. Hai vợ chồng tôi, bằng mọi cách, gom góp số vàng của chúng tôi lại, nhưng cũng không tài nào kiếm đủ. Ba má tôi đã phải bỏ ra thêm. Và ba tôi đã thương lượng với họ bằng cách để người “tàu bua” lái chiếc xe Ladalat của ba tôi và chở riêng hai vợ chồng chúng tôi xuống Rạch Giá, rồi giao chiếc xe đó cho họ luôn. Với cách đó, chúng tôi sẽ được an toàn hơn vì không bị xét giấy dọc đường…
Trước tiên, tất cả những người đã đăng ký đều được tập trung tại một khách sạn đã bị bỏ hoang lâu ngày, do công an thị xã Rạch Giá quản lý. Sau gần một tuần lễ sống tại đó, chúng tôi không thấy động tịnh gì cả. Mọi người bắt đầu cảm thấy chột dạ. Nhưng rồi, tất cả mọi người cũng được lên tinh thần vì có tin sẽ được dời qua bên cồn Tất Cậu để chờ lệnh. Lúc đó, cái thai của vợ tôi cũng đã được hơn bảy tháng rồi. Tất cả những người thân còn lại, ai nấy cũng đều lo cho chúng tôi vì không biết được chuyến đi sẽ như thế nào, trong khi vợ tôi sắp đến ngày hạ sinh đứa con đầu lòng. Tuy thế, tôi vẫn quyết tâm ra đi và không bao giờ có ý định quay trở về Sài Gòn …
Chiều 30 Tết, năm 1978, vợ tôi đã chuyển bụng. Tôi đã giả dạng làm người dân địa phương để đưa vợ tôi qua phía bên kia bờ sông bằng chiếc đò ngang mà cho đến bây giờ, đã gần 22 năm rồi, tôi vẫn còn mường tượng ra được những cụm bèo lục bình nổi trôi bập bềnh trên dòng nước đục. Hình ảnh đó đã thật gần gũi với hoàn cảnh của hai vợ chồng chúng tôi lúc đó. Sau khi xuống đò, cả hai chúng tôi bước dọc theo con lộ bằng đất mà không dám hỏi khách bộ hành để chỉ đường. Đầu đội chiếc nón lá mà tôi đã mượn của một dân làng gần nơi chúng tôi đang ở. Chiếc áo bà ba đen và cái quần đùi đã ngả màu vì giặt nhiều lần bằng nước sông. Vợ tôi đi trước một cách nặng nề, tôi bước chầm chậm theo sau, tay xách chiếc giỏ mây đầy những áo quần và đồ dùng cho em bé. Tôi đưa vợ tôi vào bệnh viện Rạch Giá để làm thủ tục nhập viện. Lúc đó, trời đã gần xế chiều.
Bà theo tôi vào trong nằm – Cô y tá nói mà không nhìn ai cả.
Còn ông, ông về đi! – Cô ta nói tiếp.
Tôi lững thững bước ra khỏi phòng của bệnh viện mà không dám hỏi thêm câu nào.
Về ư! Về đâu ? – Tôi tự hỏi.
Trời đã bắt đầu tối, tôi đi tới đi lui trước sân bệnh viện mà lòng thì lo âu, không biết vợ mình sinh nở sẽ như thế nào. Tôi đã nghe rằng bệnh viện bây giờ không có bác sĩ, chỉ còn lại một ít y tá làm việc tại đó mà thôi. Rác rến và đồ dơ của bệnh viện được dồn lại thành từng đống và đã tỏa mùi hôi thúi. Trời đã về khuya, tôi sốt ruột quá nên đã mở hé cánh cửa phòng, nơi vợ tôi đang nằm để xem xét tình hình.
Ông muốn vợ ông chết hả? – Một người nữ nhân viên bệnh viện hét lớn.
Tôi vội vã khép cánh cửa phòng lại một cách ngoan ngoãn như một em bé mới lên năm. Tôi không dám làm gì khác hơn, vì sợ rằng nếu lỡ bị lộ thì sẽ phiền phức lắm! Vả lại, tôi cũng chưa có một chút xíu kinh nghiệm nào về việc sinh nở của đàn bà. Tôi tiu nghỉu bước ra ngoài và tiếp tục đi tới đi lui trước sân bệnh viện…
Lê Văn Vinh
Related Articles
Vượt Biên Bằng Bè
Mình không có xuồng thì tại sao mình không lấy nhiều cái ruột xe ráp lại thành cái bè? Tôi đem ý nghĩ này bàn với vợ tôi và trấn an vợ tôi rằng “nếu mình đi bằng ghe, thì có thể bị chìm và chết, còn cái bè, tuy lạnh lẽo khổ cực nhưng…
SOS!Cứu chúng tôi với!
Hồi tưởng lại thảm kịch vượt biên của người Việt, hiểm nguy, chết chóc, cướp biển, hãm hiếp, mất hết tiền bạc, trái tim tôi dường như vẫn còn đau nhói. Nhưng mặt khác tôi có dịp giúp đỡ các cháu không thân nhân, thật là một thời gian sống có ý nghĩa.
Hồi Ký Hải Hành Tìm Tự Do
Bốn bề là nước trong xanh, nắng chiếu gay gắt nên chúng tôi mệt lả vì thiếu nước. Đêm đến đen kịt một mầu, không thấy chi hết, chỉ nằm im, không dám đi đâu vì sợ lọt xuống biển.