Tìm Đường Tự Do
Nguyễn Tài Ngọc
Lời Mở Đầu
Người Việt ở ngoại quốc không ai không biết chữ “boat people -thuyền nhân”. Sau biến cố tháng 4 năm 1975, cả trăm nghìn quân nhân bị gửi đi cải tạo và cả trăm nghìn dân sự bị gửi đi vùng kinh tế mới. Theo những tài liệu tìm tòi của Hoa Kỳ và các quốc gia Âu Châu, họ ước lượng khoảng 165,000 người chết trong tù cải tạo, 65,000 người bị xử tử, và 50,000 người chết nơi vùng kinh tế mới. Một số người tự tử mà không ai có thể đoán được là bao nhiêu. Những yếu tố này cộng với sự nghèo khổ tận cùng và nhà cửa bị tước đoạt trắng trợn khiến cho cả trăm nghìn người đua nhau tìm đường ra biển tìm tự do vào cuối thập niên 1970 và đầu thập niên 1980. Nếu may mắn không bị lừa tiền mất tật mang, được ngồi trên một chiếc ghe ra biển, những thuyền nhân này phải đối diện với cuồng phong bão tố, với sóng biển lật tầu, với thức ăn nước uống khan hiếm, với bệnh tật không thuốc men, và cái hiểm họa kinh khủng nhất, lớn lao nhất, là thuyền gặp hải tặc Thái Lan. Biết bao nhiêu ghe thuyền đã bị hải tặc Thái Lan cướp bóc, hãm hiếp, tước của, giết người. Theo Elizabeth Becker trong When The War Was Over (1986), căn cứ theo thống kê của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc (U.N. High Commissioner on Refugees) 250,000 boat people bỏ thây trên biển cả, 926,600 người đến đất tự do an toàn. Có nghĩa là cứ bốn thuyền nhân Việt Nam trốn đi tìm tự do, một người chết mất tích.
Hai tháng trước đây tôi có cơ hội gặp cô Nguyễn Thị Kiều Hạnh là một trong những “boat people” tìm cách rời khỏi Việt Nam hơn ba mươi năm trước. Mỗi lần vượt biên, Hạnh đều đi chung với hai người anh, và số phận không may, một trong hai người anh chết trên biển trong một chuyến đi.
Đây là Chuyện Của Hạnh
Giống như đa số người Việt khác sống dưới chính thể VNCH, gia đình Hạnh kẹt lại ở SàiGòn khi chiếc xe tăng phá đổ hàng rào Dinh Độc Lập vào ngày 30-4-1975. Bố mẹ Hạnh, dân Bắc di cư vào Nam năm 1954, sinh ra Hạnh và hai anh trai trong SàiGòn. Là cựu sĩ quan trong quân lực VNCH, bố Hạnh cũng như bao quân nhân khác bị đày đi tù cải tạo. Bố Hạnh được thả về năm 1980, nhưng một năm trước đó mẹ Hạnh đã quyết tâm tìm đủ mọi cách cho ba con của mình tìm đường tự do. Trong khoảng thời gian từ 1979 đến 1983, ba anh em Hạnh trải qua bao nhiêu địa danh miền Tây và Long Hải, Chu Hải, Láng Cát, Long Đất, Bà Rịa, Vũng Tầu… trong hơn hai mươi chuyến vượt biên, nhưng tất cả không thành công.
Có chuyến anh em Hạnh bị lừa ngay từ nhà vì người chủ mưu lấy tiền, hẹn đến đón nhưng không đón. Có chuyến họ lấy tiền, hẹn một ngày nào đi nhưng cả gia đình họ bỏ trốn đi trước, đến nhà thì nhà bỏ trống. Sau này vì lừa đảo khắp nơi nên người đi chỉ đặt một số tiền cọc, ngày hôm sau khi không nghe tin gì của người nhà mình nữa, có nghĩa là đã đi thì mới trả nốt số tiền còn lại. Thế mà họ cũng lừa: họ đưa anh em Hạnh về miền Tây, đưa anh em Hạnh vào nhà của người dân nằm chờ, nhưng họ bảo vì động tĩnh nên chưa đi ngay được, phải nằm đợi một hay hai ngày. Trong khi đó họ trở lên SàiGòn lấy tiền của mẹ Hạnh, nói rằng anh em Hạnh đã đi. Tìm đường vượt biên bất chợt và bất thần như thế nên anh em Hạnh rất mệt mỏi về tinh thần, không những về sự căng thẳng của chuyện vượt biên, mà còn căng thẳng của sinh hoạt trong đời sống. Đôi khi trong lúc đang đi học Hạnh được mẹ vào trường xin phép cho về vì tìm ra mối đi. Khi đi không được, có đêm ba giờ sáng mới về lại đến nhà, mệt quá anh em đi ngủ ngay. Sáng dậy Hạnh hấp tấp đến trường, khám phá hôm ấy thi mà Hạnh chẳng biết thi môn gì, đề tài nào nên cứ làm cho lấy lệ, bài làm được hai, ba điểm là chuyện thường.
Trong hơn hai mươi chuyến tìm tự do đó, có ba chuyến Hạnh nhớ nhiều nhất.
Chuyến đi thứ nhất cả ba anh em được người móc nối đưa ba địa điểm đến đứng đợi khác nhau để có người sẽ đến đón chở đi ra bến xe. Hạnh và một cô gái khác trạc tuổi được chỉ định đến đứng đợi ở vườn Tao Đàn, góc đường Hồng Thập Tự & Đoàn Thị Điểm. Theo lời hướng dẫn, hai người phải đứng xa nhau ra, một người chỗ này, một người chỗ kia để tránh gây công an chú ý. Vì người đến đón sẽ không biết ai là ai, Hạnh và cô gái đó cho biết trước hôm đó sẽ mặc quần áo mầu gì, tóc chải như thế nào cho họ dễ bề nhận diện.
Chiều hôm đó sau khi chuẩn bị xong, Hạnh đến chỗ hẹn sớm vì sợ sẽ bị hụt chuyến đi nếu đến trễ. Rút kinh nghiệm của những lần khác đi vượt biên, ngoài chiếc áo bà ba và quần đen mặc trên người, Hạnh mang theo một giỏ cói với một bộ quần áo phụ trội phòng trường hợp cần phải thay. Đến đứng ở vỉa hè trên đường Hồng Thập Tự như đã giao hẹn, Hạnh ngó dáo dác tìm cô gái đi chung với Hạnh nhưng không thấy cô ta ở đâu. Mọi sinh hoạt trên đường phố có vẻ bình thường. Một người đàn ông còm cõi với ống bơm xe đạp và vài món phụ tùng thô sơ với chiếc bảng quảng cáo viết nguệch ngoạc vá bánh xe. Góc bên đường một bà ngồi bán chuối nướng bên cạnh quầy gánh. Xe đạp, xe gắn máy, xe xích lô lưu thông hai chiều, khách bộ hành đi qua lại, ai lo việc người nấy. Tuy rằng tim Hạnh đập nhanh hơn bình thường vì biết rằng mình đang tham dự vào một chuyến vượt biên, nếu bị Công an phát giác thì sẽ bị bắt, nhưng vì mọi sự chung quanh Hạnh có vẻ bình thường nên Hạnh cũng tạm yên lòng.
Độ chừng mười lăm phút sau, một người đàn ông trên một chiếc Honda đang lái trên đường, chạy chầm chập lại và cuối cùng ngừng trước Hạnh. Ông ta cất tiếng:
-Đi em. Đi, đi em.
Hạnh đoán ông ta là người trong tổ chức mẹ Hạnh trả tiền cho con đi vượt biên, và vì cái giỏ cói mang theo nãy giờ Hạnh để xuống đất, cách xa Hạnh độ một bước chân nên trả lời:
-Dạ, đi, nhưng ông chờ tui một tí, tui lấy cái giỏ.
-Tại sao đi mà lại xách giỏ theo? Người đàn ông hỏi.
-Tui phải xách giỏ theo thì mới có quần áo thay, chứ không thôi quần áo dơ thì lấy đồ sạch ở đâu ra thay?
Vừa trả lời, Hạnh vừa bước chân đến xe người đàn ông. Chợt nhớ ra theo chương trình cô kia cũng đi với mình, Hạnh hỏi:
-Còn cô bạn của tui, ông có chở đi theo không?
-Em có bạn nữa hả?Tui muốn em đi với tui thôi, hai cô làm sao tui lo hết cùng một lúc? Thôi, bây giờ chở em đi trước, xong rồi tui sẽ quay lại chở bạn của em.
Hạnh lúc này tinh thần căng thẳng nên chỉ lo đến sinh mạng mình, không nghĩ đến cô kia nữa, ngây thơ hỏi:
-Bây giờ mình ra bến xe nào vậy ông?
Người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên:
-Tại sao mình cần ra bến xe? Gần đây cũng có phòng, mình đâu cần đi bến xe làm gì cho xa?
Hạnh khựng lại khi nghe người đàn ông trả lời. Hạnh cần ra bến đón xe đò chở mình ra biển đi vượt biên chứ đi tìm phòng làm gì. Đang loay hoay suy nghĩ thì hai cô gái khác đi ngang qua, nhìn rồi huýt hà Hạnh một cái. Nhìn y phục ngắn cũn cỡn của hai cô này nên Hạnh bừng tỉnh: nơi đây là chỗ mấy chị em ta đứng đợi khách. Hạnh xua tay vội nói:
-Không, tui không đi với ông nữa.
Người đàn ông thất vọng:
-Sao em không đi? Thôi em cứ đi đi, bao nhiêu tiền cũng được, bao nhiêu tiền tui cũng trả.
Nghe người đàn ông nói đến câu bao nhiêu tiền, Hạnh bây giờ biết chắc là mình lầm, quả quyết trả lời :
-Không, tui không đi với ông. Và rồi quẩy gót bước đi rời khỏi chiếc xe gắn máy.
Người đàn ông chạy theo, nắm cổ tay Hạnh, một mực van nài:
-Thôi em đi với anh đi mà…
Hạnh hét lên:
-Buông tui ra!
Tiếng hét của Hạnh làm người đàn ông sợ hãi, trở lại xe rồ máy đi luôn. Hạnh đứng đó thêm một giờ để đợi người đến đón, nhưng không thấy ai nên đón xích-lô đi về nhà.
Khi nghe Hạnh kể lại chuyện đã xẩy ra, mẹ Hạnh tuy buồn con lại hụt thêm một chuyến đi, nhưng mừng con gái đã không bị kẻ gian làm ô uế, và không dám cho Hạnh đi lần kế tiếp kiểu như thế này nữa.
Chuyến Đi Thứ Nhì
Chuyến đi thứ nhì cũng như lần trước, Hạnh đi cùng với một cô gái khác, và hai anh của Hạnh được tách ra riêng. Hạnh đi xe đò xuống Chu Hải, được người ta đưa vào một nhà thường dân ngủ qua đêm rồi rạng sáng họ dùng ghe nhỏ đưa hai người ra tầu lớn. Đến tầu lớn thì Hạnh gặp lại hai anh của mình. Khi Hạnh lên tầu thì tầu đã gần đầy, Hạnh được hướng dẫn đi xuống hầm gần buồng lái, nơi phần đông các ghe vượt biên dấu đàn bà con nít. Vì có hai, ba ghe nhỏ ở dưới vẫn còn nhiều người chưa lên mà tầu đã gần đầy, Hạnh nghe tiếng cãi cọ lớn tiếng giữa người tài công và người đưa mối vì tài công sợ tầu quá tải. Những người đưa mối muốn thu lợi tức tối đa nên thường mang khách đến nhiều hơn số người ấn định. Cãi nhau gần mười lăm phút, Hạnh tưởng tầu sẽ không bao giờ đi thì tầu rời bến trước khi trời hừng sáng.
Tầu chạy chỉ có một thời gian rất ngắn, chưa đủ cho Hạnh thở dài nhẹ nhõm đã rời khỏi hải phận Việt Nam thì ngừng. Cũng như Hạnh, tất cả đàn bà ngồi dưới hầm tầu không biết lý do tại sao tầu ngừng. Ngước mắt nhìn qua lỗ trống tầu nhìn lên người anh ngồi gần đó, Hạnh nghe anh ấy nói tầu bị mắc cạn.
Cái tin tầu mắc cạn lan truyền khắp hầm nhanh như sao xẹt. Anh Hiếu ra dấu cho Hạnh bước ra khỏi hầm nên Hạnh bước lên boong tầu. Việc đầu tiên Hạnh thấy là trời đã sáng tỏ, và việc thứ hai, Hạnh không tin vào chính mắt của mình: tuy rằng chung quanh là nước biển mênh mông nhưng tầu lại mắc cạn nằm trên một con ụ nhỏ ngay giữa biển!
Câu hỏi trong đầu của mỗi người là tại sao biển cả mênh mông tầu không chạy, mà lại chạy đúng vào cái ụ này để cho bị mắc cạn làm anh tài công sau vài lần trả lời, nổi nóng:
-Mấy người có ngon thì ra lái đi!
Dĩ nhiên là không ai biết lái nên mấy người đàn ông bàn tính nhẩy xuống nước cố gắng thử đẩy tầu ra khỏi chỗ cạn. Thế nhưng cho dù tất cả đàn ông nhẩy xuống đẩy, chiếc tầu quá nặng không biết đẩy có nổi không, và chỗ đất cạn người ta có thể đứng được quá nhỏ, chỉ vừa đủ năm, sáu người đứng. Không có cách gì mà năm người có thể đẩy chiếc tầu chứa gần trăm người ra khỏi chỗ cạn.
Không giải thoát chiếc tầu được thì chỉ còn cách chờ. Người tài công không còn hy vọng gì nữa, nói mọi người ngồi chờ cho công an đến bắt. Nhiều người bàn tính là đợi cho đến khi nước thủy triều lên, tầu nổi trên nước thì đi tiếp. Nói thì dễ thế nhưng họ không biết thủy triều lên vào lúc nửa đêm, có nghĩa là mười sáu giờ đồng hồ nữa.
Hạnh để ý thấy dưới dàn đáy của chiếc tầu nơi chân vịt dính một đống lưới cá. Sáng sớm ngư phủ ra đây trải lưới bắt cá, tầu chạy dính vào lưới nên vừa bị cạn đất, vừa bị mắc lưới. Điệu này thì tầu không thể nào đi đâu được nữa, đúng như tài công nói, chỉ còn cách duy nhất là ngồi chờ.
Khi con tầu lướt trên nước, dù là chiếc tầu đầy những người, mọi người không cảm thấy chật chội và nóng nực vì có gió thổi và tầu nhấp nhô lên xuống. Bây giờ chỉ ngồi yên một chỗ chưa đầy hai giờ đồng hồ mà rất nhiều người đã mất kiên nhẫn vì nóng, vì hầm, vì mỏi mệt, vì tiếng con nít khóc, vì có người đã bắt đầu giành giật thức ăn, và vì lo sợ không biết sự thể sẽ xẩy ra như thế nào.
Cái ụ nơi chiếc tầu mắc cạn xem thế mà không xa bờ bao nhiêu vì người trong tầu vẫn có thể thấy núi Vũng Tầu. Chính vì điểm này mà sau cùng tài công và những người phụ tá nói là họ quyết định sẽ bơi vào bờ để gọi người giải cứu. Người nào bơi giỏi có thể nhẩy xuống bơi vào bờ với họ. Người nào không biết bơi thì ngồi lại trong tầu, chờ công an phát hiện, đến bắt.
-Làm sao mà ông bỏ tầu được? Ông là tài công, ông bỏ tầu, lỡ tầu chìm thì chúng tôi chết hết làm sao? Mọi người nhốn nháo khi biết anh tài công và những người phụ giúp quyết định bỏ tầu.
–Tui không thể nào ngồi đây được vì tui biết tầu này mắc cạn, không đi đâu được nữa. Mấy người đừng lo sợ chết chìm. Trời đã sáng rồi, thế nào tầu mình cũng bị công an phát giác nên thà tụi tui bơi vào vì còn có cơ hội không bị tụi nó bắt.
Nói xong, những người lái tầu nhẩy xuống biển bơi vào bờ. Một số người đàn ông và vài cô con gái trẻ tuổi bơi giỏi thấy vậy cũng quyết định nhẩy xuống bơi theo.
Nhìn những người nhẩy xuống nước, Hạnh rùng mình. Tuy rằng thấy núi Vũng Tầu, khoảng cách bơi vào rất xa. Hạnh sợ nước biển vì không biết có gì trong đó, và nhất là Hạnh bơi không giỏi. Nhưng ngược lại, hai anh Hạnh bơi rất thiện nghệ. Hai người đến nắm tay Hạnh. Hiệp nói:
-Hạnh, anh em mình nhẩy xuống bơi vào bờ.
-Không, em bơi không nổi! Em sẽ chết chìm cho mà xem.
-Có anh với anh Hiệp bơi với em, tụi anh đâu để cho em chết chìm.
-Thôi, ở lại tầu em còn có cơ hội sống. Bơi vào bờ thì chắn chắn em sẽ chết. Hai anh cứ bơi vào, bỏ mặc em ở đây.
-Ba anh em mình đã đi trốn bao nhiêu lần, sống chết có nhau, làm sao tụi anh để em ở lại được. Em bơi ở giữa, hai anh bơi hai bên. Nếu mệt thì em thay phiên vịn vào anh hay vịn vào Hiếu, thế nào mình cũng vào bờ, không chết được.
-Em sợ lắm.
-Nghe lời anh đi. Nhìn vào mắt anh nè: anh hứa anh sẽ không để cho em chết. Mỗi lần chúng mình đi vượt biên, anh hứa với bố mẹ sẽ lo cho hai em thì mạng sống của em anh không thể nào để mất được. Tin vào anh nhe Hạnh.
Nói xong anh của Hạnh khóc và ôm chầm lấy Hạnh. Hạnh cũng òa khóc theo vì thương hai anh, thương bố mẹ, lo sợ không những chỉ cho mình mà cho cả ba anh em chết chìm dưới lòng đáy biển đại dương, không bao giờ gặp bố mẹ được nữa.
Hạnh muốn ở lại vì sợ bơi vào, nhưng mấy chuyến vượt biên anh em không bao giờ xa cách, cùng sát cánh với nhau nên Hạnh cũng sợ bị tách rời khỏi hai anh. Sau khi lẩm bẩm xin Trời Phật ủng hộ, Hạnh nhắm mắt nhẩy vào lòng biển với hai anh.
Một khi bắt đầu vẫy vùng tay chân bơi vào bờ, Hạnh không nhìn về hướng núi nữa vì mục tiêu quá xa, nó làm cho Hạnh nản chí. Bơi giữa theo hai người anh dẫn đường, lúc nào mệt thì Hạnh nắm vai anh này nghỉ thở, bơi tiếp rồi mệt nữa thì lại nắm vai anh kia. Cố gắng đuổi cái ý nghĩ khiếp đảm ngừng bơi là chết, Hạnh chỉ nhìn vào hai người anh của mình và cứ nhắc nhở trong lòng là phải gắng sức bơi theo hai anh. Thế nhưng có một vài lúc quá đuối sức uống nước biển sặc mũi, Hạnh không còn biết sợ cái chết là gì, ngừng kéo tay đập chân, quyết tâm chết để hai anh rảnh tay bơi vào bờ, khỏi phải lo gánh nặng của mình nữa. Những lúc ấy thì Hạnh sửng sốt bừng tỉnh khi cả hai anh của mình hét to lên:
-Hạnh! Ráng lên em!
Rồi cả hai người xốc Hạnh hai bên tay. Những lúc như vậy Hạnh trở nên tỉnh táo và làm như có một Đấng nào ban thêm năng sức, Hạnh tiếp tục kéo sải tay, đập chân cho người lướt trên nước.
Không biết bơi trong bao lâu mà đến một lúc quá kiệt sức, Hạnh nói với hai anh đỡ cho Hạnh một tí. Lúc ấy Hiếu mới bảo đã gần đến bờ rồi, Hạnh đặt chân xuống thử xem. Hạnh đặt chân xuống, và quả thật, thấy chân mình chạm đất. Nước biển lúc bấy giờ ngang tầm ngực, bờ biển đã ngay trước mặt nhưng Hạnh không thể nào tiến lên thêm một bước hay kéo thêm một sãi tay. Hai anh Hạnh phải dìu em đứng nhấp nhô trong nước.
Những người đã bơi đến trước nằm la liệt trên bờ, người nào có sức thì chạy vào biển trở lại để dìu những người kiệt sức vừa mới đến. Đứng nghỉ mệt một lúc lâu, hai anh Hạnh bơi theo em vào bờ.
Bước chân lên bãi cát, bây giờ Hạnh mới thấy áo mình rách tả tơi, quần rách thành chục miếng như lá tranh lợp nhà, và hai chân chẩy đầy máu, từ đùi xuống bàn chân. Nhìn chung quanh, chẳng những chỉ có Hạnh mà ai nấy chân cũng đầy máu. Dưới biển là bãi san hô với đầy hào nên hào cắt chân mọi người khi va chạm vào nó.
Công an ở trên núi dùng ống nhòm thấy rõ tầu vượt biên bị kẹt và người trên tầu bơi vào bờ nên đã tuôn ra bờ biển, tụ họp tất cả những người đã lên bờ ngồi tập trung vào một chỗ để bắt. Hạnh đoán có khoảng chừng 25 người đàn ông và bốn, năm người đàn bà.
Ngồi trên bờ nhìn ra biển, vì vẫn còn có người nhấp nhô trên sóng biển đang bơi từ tầu mắc cạn vào bờ, Hạnh hỏi một người công an:
-Cán bộ ơi, cán bộ làm ơn ra cứu những người đang bơi vào kia kìa.
-Tụi mày đi vượt biên thì cho chết luôn chứ cứu làm gì? Người công an trả lời.
Cả ba anh em Hạnh bị bắt vào tù. Những người ở trong tù trước thấy quần áo Hạnh tơi tả nên cho Hạnh mượn quần áo thay. Lúc đó Hạnh mới thấy cả hai chân từ đùi trở xuống bị cả trăm vết hào cắt chẩy máu nát bấy. Hạnh khóc, nghĩ rằng chân sẽ mang thẹo, suốt đời sẽ không bao giờ mặc jupe được nhưng may mắn thay nhờ mẹ Hạnh gửi thuốc trụ sinh cho uống trong tù mà hai năm sau tất cả vết thẹo dần dần biến mất.
Mỗi lần đi không thành công bị bắt, anh em Hạnh tìm cách báo tin về cho bố mẹ. Một khi mẹ Hạnh đã biết bị tù ở nơi nào, Long Hải, Lạng Cát, Bà Rịa, Vũng Tầu…, thì mẹ Hạnh đến nơi ấy chạy chọt tiền hối lộ cho anh em Hạnh ra. Vì thế chỉ trong vòng hai tuần Hạnh được thả về SàiGòn để đợi chuyến đi vượt biên kế tiếp.
Chuyến Đi Kế Tiếp
Chuyến đi kế tiếp lần này Hạnh và hai anh được người móc nối hẹn ra bến xe đò riêng biệt đi Vũng Tầu để khỏi bị tình nghi khi xét hỏi. Hạnh được cho địa điểm của một quán nước gần bến xe đò, phải tự túc tìm phương tiện đến quán nước. Hạnh cho người ta biết trước là Hạnh sẽ mặc quần bà ba đen, áo xanh dương đậm, tóc buộc đuôi gà để người móc nối nhận diện ra Hạnh, và ngược lại, họ cũng cho Hạnh biết là người móc nối sẽ là một người đàn bà. Bà ta mặc quần đen, áo nâu đậm, chân mang dép. Bà ta ngồi uống nước với hai ly trên bàn chứ không phải một ly. Thời bấy giờ muốn đi đâu xa phải có giấy phép nhà nước cấp thì mới mua được vé xe đò giá chính thức. Những người vượt biên dĩ nhiên không có giấy phép di chuyển, thành ra phải mua vé xe giá chợ đen, thế nhưng người tổ chức vượt biên lo tất cả những chuyện này.
Khi đến quán nước, bà móc nối đã đợi sẵn. Bà ta chờ thêm ba người nữa đến hiện diện rồi đứng lên đi đến xe đò. Hạnh và mọi người đứng lên đi theo bà ta. Không cần mua vé vì bà ta đã lo sẵn, mọi người tìm chỗ ngồi trên xe đò, không ai nói với ai một tiếng. Quen với những chuyến đi trước, Hạnh không lo nghĩ đến hai anh của mình khi xe đang chạy vì biết rằng sẽ gặp anh ở địa điểm mình sẽ đến. Khi đến bến xe Vũng Tầu, mọi người theo sự hướng dẫn của người đàn bà leo lên một chiếc xe lam. Nó chạy độ hai mươi phút thì ngừng. Bà móc nối dặn mọi người đi theo là bà ta sẽ ngừng ở đầu xóm. Từng người một sẽ đến căn nhà bên trái có một cây mận và một chiếc xe đạp ở trước cửa. Một khi vào trong nhà, mọi người được lệnh lên trên lầu, đóng cửa sổ, không lộ diện cho người ngoài biết. Những nhà chứa chấp người đi trốn hầu hết là gia đình nghèo, nhận một số tiền của người móc nối để cung ứng chỗ tá túc và cho người vượt biên ăn cơm bữa. Theo chương trình thì đáng lẽ đêm đầu tiên sẽ đi nhưng họ nói có công an đi tuần nên đình trệ vào đêm hôm sau. Bữa cơm gia đình Hạnh tá túc họ nấu rất đạm bạc, chỉ có cá kho mặn và rau muống. Hạnh có mời họ ăn chung nhưng họ từ chối, nói là lo cho người đi ăn trước. Thành thử ra bữa cơm nào cũng vậy, bọn Hạnh ăn xong thì họ mới ăn phần còn thừa. Vì như vậy mà người đi cũng không muốn ăn nhiều, để lại thức ăn cho gia đình họ. Đêm cuối cùng thèm ăn chè, Hạnh đưa tiền cho họ mua đậu để nấu chè đậu đen.
Đêm hôm sau họ cho biết là sẽ đi. Khoảng một giờ đêm họ bắt đầu dẫn từng toán ba, bốn người ra khỏi nhà, thanh niên thiếu nữ đi trước, gia đình con nít đi sau. Một người đàn ông dẫn anh em Hạnh đi.Trong bóng đêm đi trong những cánh đồng, bốn người không dám đi đường cái vì sợ công an phát hiện. Người hướng dẫn đi trước, anh em Hạnh cứ lủi thủi theo sau, bám sát nút người dẫn đường, không ai thốt lên một lời nào. Thỉnh thoảng anh Hạnh đến nắm tay em để trấn an, cho Hạnh biết là lúc nào cũng có hai anh ở bên mình. Lâu lâu khi nghe có tiếng xe và thấy ánh bóng đèn chiếu từ xa xa, mọi người ngừng lại, ngồi xuống chờ cho đến khi ánh đèn xe đi khuất.
Đi như thế độ nửa giờ đồng hồ thì đến một con sông có ghe đã đợi sẵn. Anh em Hạnh lên ghe, người hướng dẫn quay trở về. Cũng không ai nói với ai một lời, người trên ghe chèo xuồng len lỏi gần bờ nơi có sậy cao bằng đầu người để tránh bị phát hiện. Ánh trăng yếu ớt soi đường, tiếng động trong đêm vắng tối nay chỉ là tiếng khua nước se sẽ của cây chèo đò. Chèo yên lặng như thế độ nửa giờ thì đến thuyền lớn. Từ nãy đến giờ Hạnh không thấy một bóng người nhưng nơi thuyền lớn đậu là một quang cảnh tấp nập. Những người đi vượt biên như Hạnh đến tua tủa từ khắp nơi. Ai đến trước thì xuống dưới hầm thuyền, vào bên trong ngồi. Chẳng những chuyển người từ ghe lên thuyền, họ cũng chuyển xăng dầu, lương thực và những vật dụng cần thiết cho chuyến đi lên thuyền. Trong cái cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, một số người vượt biên dành nhau ngồi chỗ tốt. Rồi cũng có một số người đi chui không trả tiền nhưng cũng đòi di theo nên mọi người bắt đầu sinh sự cãi vã.
Những người đến đi hôi làm lớn chuyện, nói không cho đi theo thì họ sẽ la lớn cho công an đến bắt nên cuối cùng người chủ ghe giận dữ bảo:
– Mấy người có điên hay không mà cãi nhau lớn tiếng vậy? Công an phát giác đến bắt thì không ai đi đâu hết. Im dùm cho tui một cái đi. Lẹ lẹ ai nấy vô chỗ ngồi để thuyền còn nhổ neo đi trước khi bị động.
Ông chủ ghe nói có oai quyền nên người bị khiển trách trở nên im lặng, âm thầm lên thuyền cho nhanh chóng. Trời sắp sửa hừng sáng thì thuyền nhổ bến ra biển sau khi đã đủ những người vượt biên lên tầu. Hạnh không đem đồng hồ nên không biết mấy giờ, nhưng đoán ít nhất cũng là năm giờ sáng. Trời vẫn còn tối thui, thuyền chạy không bật đèn vì lý do hiển nhiên là sợ bị phát giác.
Phần lớn những chuyến vượt biên của anh em Hạnh là bị gạt ngay từ đầu, hẹn không bao giờ đến, lấy tiền nhưng không thực sự tổ chức vượt biên, hay đã đến thuyền lớn, bị công an phát giác nên bỏ chạy. Chỉ có vài chuyến là thuyền ra biển thật sự. Lần này là một trong những lần ít oi đó nên tâm khảm Hạnh rất vui mừng là cuối cùng mình sẽ tìm được tự do ở một nước ngoài.
Thức từ suốt đêm nên khi thuyền chạy, Hạnh và mọi người như nằm trên cái võng đong đưa, thiếp ngủ một giấc. Ngủ như thế không biết là bao lâu nhưng chắc chắn thuyền đã ở trên biển vì Hạnh ngửi mùi người ta bắt đầu ói mửa khắp nơi vì sóng nhồi. Mùi nồng nặc ô uế ói mửa làm người nào không muốn ói cũng nôn mửa, và đến phiên Hạnh cũng ói theo. Hai bát chè đậu đen Hạnh ăn tối hôm qua bây giờ đã đi ngược lối, ói ra hết. Ngồi một chốc nữa, Hạnh lại ói ra một đống nước mầu xanh. Nhìn mầu đen và mầu xanh nôn mửa trong túi nylon đem theo phòng hờ, bây giờ Hạnh mới biết tại sao người ta nói “ói ra mật xanh mật vàng”. Quá mệt, Hạnh lại ngủ tiếp.
– Hạnh, Hạnh, dậy uống nước!
Tiếng người gọi tên mình làm Hạnh tỉnh giấc. Mở mắt ra, Hạnh thấy anh Hiệp đứng cạnh bên mình, tay cầm một ca nước. Hạnh lấy ca nước uống. Bây giờ Hạnh mới thấy vài người đàn ông và hai anh Hạnh mang nước xuống hầm cho đàn bà con nít uống. Hiệp nói:
– Em ở dưới này bí hơi, mệt lắm. Đi với anh lên boong tầu ngồi một chút cho khỏe.
Hiệp và Hiếu dìu Hạnh lên trên, đến gần chỗ buồng lái nơi cửa ra vào, bảo em mình ngồi xuống dựa vào bức tường gỗ, thở không khí trong lành cho lấy lại sức.
– Hạnh ngồi đây nghỉ nhe. Anh xuống boong tầu dẫn người khác lên. Hiệp nói xong, quay trở lại xuống hầm tầu để đưa người mệt lả lên boong tầu cho thoáng khí.
Trên boong tầu thoải mái hơn rất nhiều so với dưới hầm tầu, quá hầm hực. Cạnh Hạnh là Hiếu tiếp trợ anh mình khi Hiệp mang lên cô kế tiếp từ dưới boong tầu lên, cho ngồi xuống gần bên Hạnh. Con thuyền vẫn nhấp nhô càng lúc càng mạnh bạo. Hiệp dìu cô khác lên mà đôi lúc phải ngừng lại bám vào thành cầu thang cho khỏi ngã. Xem anh đi xuống vào boong tầu để mang thêm người khác, Hạnh nhắm nghiền mắt lại vì bị chóng mặt khi mở mắt nhìn đầu tầu nhấp nhô lên xuống. Trong cái khoảng tối đen của trí óc, Hạnh không còn thấy con tầu lên xuống nhưng cơ thể của Hạnh không thể nào không báo cho trí óc biết là con tầu chao động dữ dội. Hạnh phải cố gắng hết sức bám vào bức tường của buồng lái cho giữ thăng bằng.
Biển càng ngày càng chuyển động mỗi to. Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đập vào thuyền làm nó chòng chành và chúi lên nhồi xuống không ngừng. Gió thổi ào ào khắp mặt biển tạo ra sóng nhấp nhô khắp mọi nơi, càng ngày sóng càng nâng cao lên cả thước.
Ngay đến lúc Hạnh cảm thấy không còn thể nào giữ thăng bằng nổi nữa, Hạnh nghe một tiếng rất to của sóng đập vào con thuyền và rồi cả người của Hạnh bị thẩy xuống biển. Mở mắt ra trong cái chớp nhoáng đó, Hạnh thấy con thuyền vừa bị lật và rồi cả người Hạnh chìm trong lòng biển. Đạp chân và quẫy tay loạn xạ, Hạnh trồi đầu ra khỏi mặt nước để chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng: con tầu đã bị lật hẳn sang một bên, người ta và đồ đạc nhung nhúc trên mặt nước. Cố gắng đứng nước, Hạnh hét to:
– Anh Hiếu ơi! Anh Hiệp ơi! Anh đâu rồi?
Nước. Nước, và nước. Chung quanh Hạnh ở đâu cũng có nước. Sóng đập vào mặt mũi Hạnh từ tứ phía làm Hạnh uống nước sặc sội mấy lần. Vừa há miệng húp không khí để thở thì nước ập vào miệng và mũi, Hạnh uống không biết bao nhiêu là nước. Tiếng kêu gào của Hạnh khó người nghe được cho rõ vì không những chỉ mỗi một mình Hạnh kêu gào mà khắp nơi đầy những tiếng gào thét của tất cả mọi người trên thuyền văng xuống biển tìm bố, tìm chồng, tìm mẹ, tìm con, tìm anh, tìm chị, tìm em.
– Anh Hiếu ơi! Anh Hiệp ơi! Anh ở đâu rồi?
Cố gắng bơi không uống nước, Hạnh hét lên gọi hai anh của mình. Vừa đến lúc Hạnh hoảng sợ, nhận thức ra đây là lần đầu tiên hai anh không ở với mình lúc nguy khốn, và có lẽ mình sẽ vùi thây trên biển cả thì Hiếu bơi kế bên, gỡ cái phao trên cổ của mình treo vào cổ của Hạnh.
– Anh Hiếu nè Hạnh. Giữ cái phao, đừng để cho người khác giật. Quay mặt ngược lại hướng sóng đánh để khỏi bị uống nước biển.
Hạnh được cái phao treo vào cổ như được thiên thần trợ giúp vào đúng giây phút thập tử nhất sinh. Ráng lắng nghe lời anh đừng uống nước biển, nhưng Hạnh có cảm tưởng mỗi lần Hạnh quay mặt tránh hướng nào, sóng đánh vào mặt hướng đó. Sóng bên trái. Sóng bên phải. Sóng đằng trước. Sóng đằng sau. Chỗ nào cũng có sóng, không có cách nào Hạnh tránh không khỏi uống nước.
Cả chục người và bao nhiêu đồ đạc trên thuyền lổn ngổn trên biển. Người không biết bơi lẫn người biết bơi tranh giành bất cứ vật gì nổi trên nước, bám víu vào nó cho khỏi chết. Họ bám theo cả những người mang phao như Hạnh nên những người này vùng vẫy không để họ bám vì nếu không cả hai sẽ cùng chết. Con thuyền lật nhưng cánh vịt vẫn quay, chặt đứt người bị cuốn vào nó, máu đổ tuôn lêng láng trên biển. Chiếc thuyền lật nên dầu xăng tràn đầy trên mặt biển, bây giờ cộng thêm với máu đỏ, mỗi lần bị uống nước Hạnh có thể nếm mùi ngửi cả ba thứ. Với cái phao, Hạnh giữ thân thể mình nổi trên biển nhưng không ngờ Hạnh ở khu biển gần cuối thuyền nên chiều quay của cánh chân vịt tạo ra một sức cuốn kéo Hạnh về hướng máu đỏ lòm trên nước biển. Hạnh kinh hoàng, ráng đập chân đẩy người đi ra xa nhưng sức đập chân của Hạnh không sánh bằng lực quay của chân vịt, kéo Hạnh đến thật gần, cách chừng hai thước. Ngay lúc Hạnh tưởng đến lượt mình sẽ bị cánh vịt chặt, cả chiếc thuyền chìm hẳn xuống dưới nước, và rồi mất dạng hoàn toàn.
Chung quanh Hạnh mười phút trước hỗn độn sống động với tiếng người gọi nhau ơi ới, tiếng khóc ràn rụa, tiếng đồ đạc chạm vào nhau vì sóng biển, tiếng van xin của những người không có phao “làm ơn cho tôi một cái phao cho tôi sống” , bây giờ chỉ còn yên lặng của tiếng sóng đập. Hầu hết mọi người không biết bơi hay không đứng nước được nên đã chết đuối. Xác người nổi khắp nơi. Xác con nít. Xác người lớn. Xác ông cụ. Xác bà già. Xác đàn ông. Xác phụ nữ. Xác thanh niên. Xác thiếu nữ. Tất cả xác chết trôi lềnh bềnh đan với nhau như là một lớp nệm trên mặt biển.Thỉnh thoảng xác chết trôi dạt đập vào Hạnh làm Hạnh phải lấy tay đẩy nó đi ra xa.
Tiếng người gọi nhau ơi ới bây giờ đã dứt hẳn. Hiếu ở ngay sát bên, nhưng Hạnh vẫn không thấy Hiệp. Một anh trai trẻ bơi đến gần hai anh em, Hạnh nhận ra ngay nó. Không biết nó tên gì nhưng Hạnh quen nó trên thuyền, gọi nó là thằng Bò. Nó chắc thuộc gia đình chài lưới nên bơi giỏi, cùng đứng nước chung với Hạnh và Hiếu. Những lúc nào Hạnh mệt quá muốn buông thả, nó với Hiếu thay phiên nhau cổ võ cho Hạnh ráng lên đừng bỏ cuộc, sẽ có tầu đến cứu.
Cái phao Hạnh mang trên cổ có một lỗ xì nhỏ nên cứ lâu lâu Hạnh phải thổi vào cho nó phồng trở lại. Vừa bị uống nước, vừa phải mất sức tranh đấu thổi phồng cái phao, mỗi lần thổi là mỗi lần uống nước nên đứng nước một lúc lâu sau, Hạnh không còn sức lực nào nữa hết. Quay qua Hiếu, Hạnh nói:
– Anh lấy phao của em mang nhe. Em không còn sức bơi được nữa. Anh đừng lo cho em vì em sẽ gặp anh Hiệp. Anh ráng sống về nhà nói với bố mẹ là anh Hiệp và em thương bố mẹ và cám ơn bố mẹ đã nuôi nấng mình nên người.
Nói xong, Hạnh kéo phao ở cổ của mình ra đưa cho Hiếu. Hiếu và thằng Bò cùng một lúc ghì phao lại ở cổ Hạnh, không cho Hạnh gỡ ra, và dùng tay phụ giữ thân thể Hạnh đứng trên nước. Hiếu la lên:
– Em có điên không? Anh còn sức bơi được. Anh không cần phao. Em ráng một tí nữa thôi, thế nào rồi cũng có tầu đến cứu. Mình sẽ gặp lại bố mẹ, em đừng nói quẩn như vậy.
Nói xong, Hiếu thổi cái phao của Hạnh cho nó phồng trở lại. Nghe theo anh, Hạnh ráng đứng nước thêm mười phút nữa, nhưng đến một lúc Hạnh nghĩ thôi thà chết cho xong vì không còn nghị lực đập chân cho người mình nổi trên nước. Hạnh nghĩ bụng đến lúc đó Hạnh sẽ buông người đón nhận cái chết để Hiếu không còn mình để bận tâm, chú trọng cho sự sống còn của chinh anh ấy. Đang suy nghĩ bông lung, Hạnh nghe tiếng người la lớn:
– Cho cái cô đó lên trước đi!
Qua ánh nước lờ mờ tràn đầy trên mặt, Hạnh thấy có một thanh gỗ ai đưa trước mặt mình. Một người nào, có lẽ là Hiếu, nhấc tay Hạnh lên để Hạnh cầm lấy thanh gỗ đó. Lấy hết sức tàn, Hạnh đưa hai tay nắm lấy nó và rồi có một lực thật mạnh kéo thanh gỗ và Hạnh đến một chiếc ghe trên biển.
Ở trên ghe hai người đàn ông kéo Hạnh lên, để Hạnh nằm trên sàn tầu và rồi Hạnh nghe tiếng ai nói tiếp:
– Còn hai cô kia nữa kìa. Kéo hai cô đó lên trước đi.
Nằm trên ghe mà Hạnh thấy lạnh vô cùng. Chưa bao giờ Hạnh thấy lạnh như bây giờ. Rồi tự nhiên Hạnh thấy Hạnh như là cái vòi nước, nước trong người phun ra từng vòi, thật là nhiều nước mà Hạnh không biết ở đâu ra. Có người nào đến đắp chăn cho Hạnh, và loáng thoáng có tiếng người nói:
– Mấy người hôm nay số hên lắm mới gặp ghe của tui đó. Mấy hôm nay biển động, dân đánh cá chuyên nghiệp như tụi tui đâu có ai ra biển đánh cá, nguy hiểm lắm vì sợ thuyền lật. Hồi sáng này tui cãi lộn rầm trời với vợ tui, tui tức quá mới rủ hai đứa con ra biển cho khuây khỏa. Ra tới đây tui thấy có mấy chấm đen nhấp nhô nên cho thuyền đến gần thì thấy mấy người nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tui cứu có bao nhiêu đây người, chắc mấy người kia chết chìm hết rồi.
– Dạ chết nhiều lắm anh ơi. Chúng tôi thật lòng cám ơn anh đã cứu chúng tôi thoát chết.
– Bây giờ như vầy, lát nữa tui chở mấy người vào bờ, tui phải khai thiệt với công an là mấy người đi vượt biên rồi đắm tầu. Tui đi đánh cá gặp nên tui vớt mấy người lên, chứ không thôi tụi nó tưởng tui đồng lõa với mấy người thì mệt tui lắm.
– Dạ anh nói sao thì chúng tôi nghe vậy.
– Vô trong đó gặp công an thì mấy người biết rồi chứ gì, tụi nó sẽ lục soát người lấy hết tiền bạc vòng vàng nên thay vì để tụi nó lấy, mấy người làm ơn còn dấu bao nhiêu thì cho tui xin đi.
– Tụi nó không xét anh sao?
– Ủa, tui là dân đánh cá, tui có đi vượt biên đâu mà tụi nó xét. Xét là xét mấy người kìa.
Mọi người nghe anh chủ thuyền vừa cứu mình nói có lý, nên ai còn dấu vàng bạc gì trong áo quần, trong người lấy ra đưa hết cho anh ta. Thế nhưng vì thuyền lật, đứng nước vài giờ trong biển cả, người giấu vàng vòng nhiều nhất là phụ nữ đa số đã chết hết nên tiền của người được cứu sống, mười một người, tất cả gom góp lại cũng chẳng có là bao nhiêu. Hạnh nghe anh chủ tầu thất vọng nói:
– Ủa có bao nhiêu đây thôi hả?
Chiếc tầu chạy vào bờ, và cũng như bao nhiêu lần vượt biên thất bại khác, công an đã đã đợi sẵn trên bãi biển. Mọi người nằm la liệt trên ghe vì sức lực đã tiêu tán chống chọi tử thần trên biển cả nên khi ghe đến bờ, không ai còn sức đứng lên để xuống tầu.
Gặp Công An
Anh chủ ghe xuống nói chuyện, rồi Hạnh nghe tiếng công an quát tháo:
– Còn nằm chờ gì nữa, xuống ngồi dưới đất hết nhanh lên!
Những người đàn ông còn sức, trong đó có cả anh Hạnh, Hiếu, bắt đầu dìu người yếu sức xuống thuyền. Đến lượt Hạnh, vừa dìu được xuống bãi cát, Hạnh ngã ra thiếp đi một giấc ngắn. Người Hạnh mềm như bún, cơ thể buông thõng nhoài người trên cát, tay chân tê liệt không thể nào nhúc nhích nổi. Trí óc Hạnh mơ mơ màng màng, lúc tỉnh, lúc không, lúc nghe người ta nói lõm bõm, lúc thiếp ngủ không biết một tí gì.
Trong giấc ngủ chập chờn đó, Hạnh thấy tay của mình có người lay đi lay lại, rồi có tiếng nói của Hiếu:
– Hạnh, anh nè, anh Hiếu nè. Không có anh Hiệp trong những người sống sót ở đây, chắc là anh Hiệp chết rồi. Anh thấy lúc anh Hiệp xuống trở lại hầm tầu để kéo người khác lên boong thì tầu lật. Không cách nào anh ấy sống được.
Hạnh muốn trả lời nhưng không nói được, và rồi Hạnh nghe tiếng anh Hiếu khóc sụt sùi.
– Hai anh em mình thế nào cũng bị giam ở hai nơi khác nhau. Nếu em có cơ hội thì tìm cách trốn nhe.
Không nghe thấy Hạnh trả lời, Hiếu lay cơ thể bất động của em mình mãnh liệt hơn, kề mồm vào tai gọi tên em, và nhắc lại nhiều lần lời đã nói.
Hạnh muốn nói với anh là đã nghe lời anh dặn, nhưng chỉ có bộ phận óc Hạnh còn làm việc, tất cả bộ phận khác đều bị tê liệt. Hạnh nghe tiếng công an hỏi tên từng người để lập biên bản giải vào trại giam. Khi đến gần Hạnh thì tiếng người công an nói:
– Ủa tưởng ai, hóa ra là anh em tụi bay! Tụi bay mới bị bắt ở tù mấy tháng mà bây giờ lại đã tìm đường trốn đi vượt biên nữa! Thằng Hiếu với con Hạnh đây nè! Ủa, rồi còn thằng Hiệp đâu? Tụi bay đi lúc nào cũng ba đứa, tao bắt lúc nào cũng ba đứa cơ mà? Hay là thằng kia chìm ngoài biển rồi?
– Dạ anh tui đã bỏ thây ngoài biển khi thuyền bị sóng đánh lật. Hiếu trả lời.
– Hai đứa này khỏi cần làm hồ sơ vì tụi nó đã có hồ sơ ở đây rồi. Anh công an quay qua nói với người phụ tá bên cạnh.
Trong đám người sống sót chỉ có ba cô con gái, một trong ba cô là Hạnh, và cả ba còn nằm miên man trên bãi cát. Thấy người công an nhận ra anh em mình, Hiếu nghĩ là có cơ hội hắn ta dễ dãi với Hạnh nên cùng với những người đàn ông khác năn nỉ với anh công an để Hạnh còn có hy vọng trốn:
– Cán bộ làm ơn cho ba cô này vào bệnh viện chữa trị. Sức họ còn quá yếu, giải vào trại giam thì tội nghiệp.
– Cho tụi nó chết luôn. Ai bảo đi vượt biên làm gì? Anh công an nói.
Hiếu vẫn nài nỉ:
– Cán bộ bắt tụi tui là đàn ông con trai được rồi, nhưng mấy cô con gái cần có bác sĩ chữa trị cho bình phục trước khi vào trại giam, xin làm phước cho họ. Trước sau gì họ cũng đi tù mà.
Hạnh nghe đến đó lại ngủ thiếp đi cho đến khi tiếng lọc cọc của bánh xe làm Hạnh tỉnh dậy. Hạnh biết là mình đang nằm trên một phương tiện chuyên chở nào đó vì biết là mình nằm trên một tấm phản đang được kéo đi. Mở mắt to ra một tí nữa, Hạnh thấy hai cô kia nằm ở bên cạnh mình. Chiếc xe Hạnh đang nằm là một chiếc xe bò đang được một chiếc xe gắn máy kéo.
Gió hây hây thổi khi xe chạy làm Hạnh cảm thấy dễ chịu. Cái xe chỉ là một tấm phản có hai bánh. Mở mắt nhìn lên trời thấy vài con chim bay lượn, Hạnh ước gì mình được như nó đập cánh bay ra khỏi nơi giam cầm bao quát này.
Xe chạy chầm chậm rồi dừng hẳn lại trước một bệnh viện. Hạnh muốn ngồi dậy nhưng dậy không nổi. Hạnh nghe tiếng một người nói:
– Cho ba đứa này nhập viện rồi ngày mai nếu chúng nó khỏe sẽ giải qua trại giam.
Một cô y tá và một người đàn ông đến đỡ Hạnh đứng lên. Hạnh choàng tay qua cổ của hai người, tựa vào họ đi lết vào trong bệnh viện, quẹo chỗ này, quẹo nơi kia, cuối cùng đến một căn phòng có năm chiếc giường, bên ngoài cửa có một người công an ngồi. Họ dìu Hạnh nằm xuống trên một giường và bỏ đi ra ngoài. Quá kiệt sức, Hạnh ngủ tiếp.
Tiếng la hét đâu đây văng vẳng bên tai làm Hạnh thức giấc. Hé mắt ra nhìn, Hạnh sửng sốt giật mình khi thấy một gương mặt đầy máu của một bệnh nhân nằm kế giường Hạnh. Đầu anh ta có nhiều miễng chai cắm khắp nơi, máu tuôn xối xả trên gương mặt. Máu chẩy đầy xuống giường anh ta nằm và nhỏ giọt rớt xuống đất. Anh ta hét oai oải nhờ ai đến cứu anh ta lập tức vì quá đau đớn. Khiếp đảm với cái gương mặt đầy máu, Hạnh nhắm mắt lại. Một chốc sau Hạnh nghe có tiếng bác sĩ y tá đến chữa trị cho anh ta. Hạnh lại thiếp vào giấc ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, Hạnh thức giấc. Trời đã tối om, căn phòng cũng tối, sáng leo lét nhớ cài đèn néon ở hành lang chiếu vào. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ đêm.
Liếc mắt nhìn về phía cái cửa ra vào duy nhất, Hạnh thấy có một chiếc ghế ngay sát cửa nhưng người công an không còn ngồi ở đó. Bây giờ Hạnh chỉ muốn trốn về nhà báo cho mẹ biết là chuyến đi không thành để mẹ không phải trả phần tiền còn lại. Hạnh tá túc nhà thường dân hai đêm, đêm nay đã là đêm thứ ba. Người tổ chức chuyến đi vượt biên này chắc chắn mai kia sẽ đến nhà đòi mẹ Hạnh trả tiền, nghĩ rằng chuyến đi đã được êm thắm.
Người công an không còn ở cửa, không có ai canh gác bệnh nhân. Đây là cơ hội duy nhất để cho Hạnh thoát thân, nếu không thì làm sao dịp may nghìn vàng như thế này chắc gì sẽ xẩy đến lần thứ hai. Hạnh nhất quyết phải bỏ trốn ngay bây giờ. Ngồi bật người dậy, theo thói quen Hạnh nhìn xuống đất tìm đôi dép nhưng sực nhớ ra ban sáng vào đây Hạnh đi chân không vì dép đã mất trên biển. Chân đặt xuống đất, Hạnh vừa định tiến ra cửa thì có tiếng của một người đàn ông làm Hạnh giật bắn người:
– Cô tỉnh rồi hả?
Tiếng nói đến từ chiếc giường bệnh kế bên, nơi bệnh nhân là anh máu me đầy mặt. Trong bóng tối, bây giờ Hạnh mới thấy có một người đàn ông, người mới hỏi Hạnh, ngồi ở chiếc ghế cạnh đầu giường. Anh ta có lẽ là thân nhân ngồi chăm sóc người máu đầy mặt. Chỗ anh ta ngồi tối tăm, và vì trí óc Hạnh chỉ chú trọng ra phía cửa tìm đường tẩu thoát nên không để ý đến có người khác trong phòng. Hạnh hoảng hồn, lúng túng nói:
– Dạ, dạ, xin anh làm ơn làm phước đừng nói cho ai biết tui đã tỉnh, để tui đi.
– Thằng công an nó vẫn còn gác ở cửa, cô đừng tưởng là nó không canh. Nó mới bước ra bên ngoài hút thuốc. Tôi nghe thì hình như nó đang nói chuyện với ai ở ngoài đó. Cô bước ra cửa bây giờ là sẽ bị nó bắt ngay.
– Dạ cám ơn anh. Tui cám ơn anh nói cho tui biết chứ nếu không tui đi ra thì đã bị công an bắt rồi.
Nói xong, Hạnh tiu ngỉu nằm xuống. Lúc nãy nhìn ra cửa thấy cái ghế trống, Hạnh nghĩ cơ hội tẩu thoát quá dễ dàng làm Hạnh mừng thầm trong bụng. Bây giờ nghe anh bên cạnh nói có công an ngồi gác làm Hạnh thất vọng não nề. Làm cách nào trốn đi được? Suy nghĩ luẩn quẩn, Hạnh lại thiếp vào giấc ngủ.
– Cô ơi cô, dậy đi.
Tiếng người đàn ông bên cạnh nói se sẽ làm Hạnh thức giấc. Nhìn đồng hồ, Hạnh thấy bây giờ đã là ba giờ đêm.
– Thằng công an ngủ rồi. Lúc nãy cô trốn không được nhưng bây giờ cô đi được rồi đó.
– Dạ cám ơn anh. Coi như anh đừng thấy tui, để tui đi thì khỏi liên lụy gì đến anh.
– Không sao, để tui chỉ đường cho cô đi chứ làm sao cô biết lối ra.
– Dạ cám ơn anh.
– Khi cô vừa ra khỏi cái cửa này thì quẹo tay trái. Đi đến cái chỗ xeo xéo khúc bờ đất có một cái cửa, cô mở cửa vào, đi qua hết hành lang thì sẽ thấy cổng chính ra vào của bệnh viện.
– Dạ khi ra khỏi bệnh viện rồi thì lối nào ra bến xe?
– Đi bến xe Vũng Tầu thì cô dùng đường bên phải. Đi đến con đường thứ ba, khi cô thấy cái nhà ở góc đường có hai thùng phi lớn để trước sân thì quẹo phải nữa. Cô đi chừng nào thấy có một khu đất có ao trồng rau muống thì quẹo trái, đi bộ miết là đến.
Kết Chuyện
Hạnh nghe anh ta chỉ nhiều quá đã thấy nhức đầu nên ngoài mặt dạ dạ cảm ơn nhưng trong bụng Hạnh chỉ tập trung vào việc trước nhất là tìm đường ra khỏi bệnh viện bây giờ. Nói cảm ơn lần cuối cùng, Hạnh theo lối anh ta chỉ dẫn và mò đến cổng bệnh viện. Hạnh chưa kịp mừng thì đã khựng lại khi thấy hai cổng bệnh viện đã bị khóa bằng một xích sắt!
Tuy rằng trời tối đen và không có một ai, Hạnh đứng sát vào tường vì sợ người khác phát giác. Hạnh đứng nhìn chằm chặp vào cổng sắt và cái tường cao nghệu để xem có lối nào đi ra hay không. Phần đất bên trong này tường đầy những cây to trồng sát bờ tường, và ở một cái cây to gần cổng, trong chỗ tối tăm nhất, Hạnh thấy loáng thoáng như có một sợi dây treo toòng teng. Đến gần quan sát, Hạnh thấy đúng là một sợi dây thật, nhưng Hạnh không thấy đầu dây treo từ đâu vì khi ngước mắt nhìn lên theo sợi dây, nó biến mất trong bóng tối.
Cầm sợi dây, lấy hết sức giật xuống vài lần mà không thấy nó lay chuyển nên Hạnh tự tin là có thể leo lên mà không bị đứt dây ngã xuống. Mấy năm trước trong trường tập thể dục họ bắt leo dây, Hạnh mới đầu leo không được vì cứ bị tuột, nhưng sau khi họ dậy cho Hạnh phải gài hai đùi chân vào dây, khóa hai bàn chân cho khỏi bị tuột rồi với tay kéo người mình lên, Hạnh tập theo đó mấy lần thì đã có thể leo lên đến đỉnh. Bây giờ nhìn sợi dây, Hạnh rất tự tin là mình sẽ leo được. Hơn nữa, bây giờ nó là cơ hội duy nhất để Hạnh thoát ra bên ngoài, không còn một lối thoát nào nữa. Hai tay chụp sợi dây, Hạnh bắt đầu kéo mình lên trên cao. Khi đứng ở dưới nhìn lên trên tối om, Hạnh không biết cái dây đi đâu nhưng leo chỉ vào khoảng ba thước, Hạnh đã thấy nó cột vào một cành cây to. Leo lên ngồi trên cành cây quan sát, Hạnh thấy chỗ ngồi của mình cao hơn cái cổng nhưng cái cổng còn cách chỗ ngồi của Hạnh hơn một thước và ở trên cùng có hàng rào kẽm gai quấn chạy dài dọc theo cả bờ tường. Định cứ mặc kệ cho kẽm gai cắt rồi tuột xuống cổng nhưng suy nghĩ lại Hạnh thấy đó là một ý nghĩ điên rồ. Ngồi nán lại vài phút, Hạnh lo ngại người công an hút thuốc xong có thể vào bên trong phòng kiểm điểm rồi khám phá Hạnh biến mất nên sẽ đi tìm. Vì thế, Hạnh mon men theo cành cây bò ra phía đầu cành. Cái cây trồng rất gần tường bệnh viện, trong đêm không thấy nhưng Hạnh đoán nó rất to, với cành cây chĩa khỏi bờ tường ra phía bên ngoài. Đến đoạn cành vừa qua khỏi cái cổng, qua khỏi hàng rào kẽm gai chạy dọc trên cổng và trên tường, Hạnh nhìn xuống đất. Trời tối om Hạnh không thấy ở dưới đất là gì: vỉa hè? đất cát? đá sỏi? Chần chừ vài giây phút, nghĩ rằng không còn đường nào nữa, chỉ còn lối duy nhất là nhẩy xuống thì sẽ ra bên ngoài bệnh viện nên nhắm mắt liều mình, Hạnh nhẩy xuống.
Bộp! Chân vừa chạm đất, Hạnh ngã lăn kềnh nằm dài người trên mặt đất. Hạnh nằm án binh bất động vì nghĩ rằng mình rất có thể bị trặc cổ chân vì độ cao từ cành cây xuống mặt đất. Tốt nhất là nằm nghỉ một tí cho cổ chân đỡ đau rồi hãy đứng lên. Thế nhưng khi cựa quậy bàn chân, Hạnh không thấy đau gì cả nên ngồi dậy. Chống tay đỡ mình ngồi lên, Hạnh mới biết lý do tại sao mình không bị đau: chỗ Hạnh nhẩy xuống là một đống đất. Mừng thầm là chân tay không bị hề hấn gì, Hạnh tiến hành ra bến xe. Bây giờ chắc chỉ vào khoảng ba giờ rưỡi đêm, Hạnh đi trong đêm thì sẽ không ai để ý.
Cất bước đi bộ về phía tay phải như anh ở trong bệnh viện chỉ bảo, Hạnh cố tập trung tư tưởng để nhớ lại lối hướng dẫn ra bến xe đò. Nhà cửa trên đường tắt đèn tối thui, thỉnh thoảng tiếng dế kêu đây đó. Hạnh nhủ thầm đừng có tiếng chó sủa đánh thức người ta dậy, họ sẽ phát giác ra có người đang đi trên đường. Đi độ mười phút, Hạnh có cảm tưởng có tiếng chân người đi bộ phía sau mình nên quay đầu nhìn ra phía sau. Hạnh đoán không sai vì có bóng dáng của một người đi bộ từ xa đang đi đến, thế nhưng vì trời tối om, Hạnh không biết là ai. Chắc có lẽ công an đã phát giác ra Hạnh bỏ trốn nên chạy đi tìm mình chứ ba giờ rưỡi khuya mà ai đi bộ trong đêm? Sợ hãi với ý nghĩ đó, Hạnh bước đi thật nhanh. Nhưng nhanh bao nhiêu thì cái bóng đen cũng đi nhanh hơn Hạnh và càng ngày nó càng rút bớt khoảng cách giữa Hạnh và nó. Hạnh sợ quá nên bắt đầu bỏ chạy. Bóng đen đằng sau chạy rượt theo. Tim Hạnh đập thình thịch, cố lấy hết sức mình nhấc chân thật là nhanh, người thở hổn hển. Bóng đen càng ngày đến càng gần và rồi Hạnh nghe tiếng một người đàn ông nói:
– Cô ơi cô đừng chạy!
Thôi đúng là công an rồi! Muốn chạy nhanh hơn nữa nhưng chân Hạnh quíu lại. Người đằng sau cuối cùng chạy đến bắt kịp và nắm lấy cổ tay Hạnh.
– Buông tui ra! Hạnh hét lên nho nhỏ vì sợ đánh thức những nhà dọc ở bên đường.
– Tui nè cô ơi! Tui là Trung hồi nãy nói chuyện với cô trong bệnh viện chứ không phải người lạ nào đâu. Cô đừng có sợ.
Hạnh nghe người lạ trấn an, nhìn kỹ thì đúng là anh chàng lúc nãy chỉ Hạnh đường trốn ra khởi bệnh viện. Trung nói tiếp:
– Lúc nãy sau khi chỉ lối cho cô đi, tui ngồi canh thằng em tui một lúc, không thấy cô trở lại, nghĩ là cô đã đi rồi nên tui đi ra cổng xem sao. Nhưng khi ra đến cổng thì tui thấy cổng khóa mà không thấy cô. Tui nghĩ là không thể nào cô ra khỏi được nên tui đi khắp bên trong bệnh viện kiếm cô nhưng kiếm hoài không thấy. Thành ra tui nói với công an gác cổng mở cửa gấp cho tui về. Ra khỏi bệnh viện tui nhớ đã chỉ đường cho cô ra bến xe đò nên tui đi theo con đường này thì gặp cô ở đây. Làm sao cô ra khỏi bệnh viện được vậy?
Hạnh kể cho Trung nghe cách Hạnh rời bệnh viện, rồi sợ anh ta theo mình, nên nói chận trước:
– Tui rất cám ơn anh đã chỉ đường cho tui đi ra. Bây giờ tui đi một mình đươc rồi…
– Cô có người quen ở đây không? Bây giờ cô có biết đường ra bến xe không?
– Anh có chỉ tui rồi, tôi sẽ cố nhớ đường anh chỉ….
– Cô có tiền mua vé không mà ra bến xe?
Nghe anh ta hỏi, Hạnh mới tỉnh ngộ là mình không có tiền:
-Thôi bây giờ anh cho tui mượn tiền đi. Khi tui về SàiGòn rồi thì mai mốt tui sẽ trở lại đây, đến nhà anh trả lại tiền anh cho tui mượn.
-Bây giờ cô không ra bến xe đò được đâu. Người cô tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch dính bùn, rách rưới, ai gặp cô là sẽ biết cô đi vượt biên liền. Từ đây ra bến xe cũng còn xa, dân phòng thấy là họ sẽ bắt cô. Bây giờ cô đi về nhà tui tắm rửa thay quần áo xong rồi cô muốn đi đâu thì đi. Tui có một cô em gái ở nhà, nó sẽ đưa cho cô quần áo mới mặc.
Hạnh đứng suy nghĩ anh ta nói cũng có lý là bây giờ không cách nào Hạnh ra bến xe đò vì không có tiền, và người ngợm như thế này thì người ta sẽ phát giác Hạnh là dân vượt biên. Đường xá bây giờ vắng hoe, anh ta có dùng sức mạnh bắt Hạnh, Hạnh cũng không có sức chống cự lại được nên thôi cứ theo anh ta về nhà thử xem sao.
-Rồi tui đi với anh.
Khi gần đến nhà, biết Hạnh sợ không dám theo anh ta vào nhà nên Trung ngừng trước nhà khoảng hai mươi thước, chỉ cho Hạnh căn nhà mầu xanh là nhà của anh ấy, nói với Hạnh đến gõ cửa, sẽ có em gái của anh ta tên là Kim ra mở cửa thì Hạnh nói với Kim là ra đây gặp anh ta.
Hạnh làm như lời anh ta chỉ, đến gõ cửa nhà mấy lần thì có một cô gái ra mở cửa:
– Dạ có phải cô tên Kim không ạ?
– Tui là Kim đúng rồi. Đêm khuya cô tìm ai?
– Anh của cô đứng ngay đó -Hạnh xoay người chỉ về hướng Trung đứng, nói cô ra gặp anh ấy có chuyện nói.
Kim mở cửa, đi ra gặp anh mình. Hai anh em nói chuyện với nhau rồi Kim trở lại vào nhà, lấy một bộ quần áo đàn bà và một đôi dép đưa cho Hạnh:
– Anh tui nói đưa cho cô mượn một bộ đồ. Cô đi ra sau tắm, đừng tắm nhiều nước vì nước mới gánh về.
Hạnh cầm bộ quần áo ra phía sau nhà. Ngay giữa sân là nhà tắm, bốn chung quanh che bằng lá. Bật đèn lên, Hạnh thấy treo trên một thanh gỗ là một chiếc gương. Nhìn mặt mình trong gương, Hạnh mới giật mình thấy mình không phải là một người bình thường: da mặt Hạnh đỏ sần sùi vì gian nắng, tóc Hạnh rối bù, và nhờ cái gương mà Hạnh thấy tóc mình mượt óng ánh dầu xăng của thuyền đổ ra trên biển. Bây giờ Hạnh mới thấy anh kia nói đúng: ra đường thế nào Hạnh cũng bị dân phòng phát hiện là dân vượt biên. Dội vội vài gáo nước và chải mớ tóc bù xù cho đỡ rối một tí, mặc bộ quần áo mới Kim đưa, mang vào đôi dép mới, Hạnh đi ra gặp Trung nãy giờ vẫn đứng chờ ở xa mà không vào nhà của mình.
– Cám ơn anh đã giúp tui quá nhiều rồi. Bây giờ anh cho tui mượn tiền đi xe đò về SàiGòn, rồi anh cho tui địa chỉ, sau này tui sẽ trở lại nhà anh để trả anh tiền. Hạnh nài nỉ vì dè dặt, không biết Trung là người như thế nào.
– Làm sao mà cô ra bến xe một mình được. Bây giờ cô đợi ở đây, tui về nhà lấy xe gắn máy chở cô ra bến xe.
Không nghe Trung nói gì về việc cho mình mượn tiền để đi mua vé xe một mình, Hạnh đành phải nghe theo lời đứng đợi. Một chốc sau, Trung chạy đến trên một chiếc xe gắn máy cũ kĩ, bảo Hạnh leo lên rồi chở Hạnh ra bến xe.
Lúc này trời đã sáng. Chạy đến một quán nước đối diện bến xe, Trung bảo Hạnh theo mình vào quán ngồi. Trung mua một ly sữa, đưa cho Hạnh:
– Cô uống đi. Tui biết mấy ngày rồi cô chưa ăn uống gì hết. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ, tui thấy người ta đâu có cho cô ăn cái gì đâu. Bây giờ cô uống sữa cho lấy lại sức.
Anh ta lấy một mẩu giấy, viết tên và địa chỉ của mình đưa cho Hạnh rồi bảo Hạnh cho anh ta biết tên và địa chỉ của Hạnh. Hạnh thâm tâm bối rối, không dám cho anh ta biết địa chỉ nhà mình vì anh ta là người lạ, và vì sợ có thể anh ta là công an, sau này đến nhà Hạnh làm khó dễ vì mình đi vượt biên. Hạnh viết tên và địa chỉ giả rồi đưa lại cho anh ta. Trung cầm tờ giấy đọc:
– Cô tên Hằng hả?
– Dạ tui tên Hằng.
– Cô khỏi cần đến thăm tui. Mai mốt tui lên SàiGòn thăm cô. Bây giờ mình ngồi đây chờ cho đến 10 phút trước khi xe chạy thì tui dẫn cô qua đường lên xe. Tui biết giờ xe đò khởi hành nên cô đừng lo.
Ngồi chừng 15 phút sau, Trung bảo Hạnh đứng lên đi theo anh ta. Đến trước xe đò, anh ta bảo Hạnh đứng đợi, rồi lên xe nói chuyện với người tài xế. Một lúc sau, từ trên xe anh ta ngoắc cho Hạnh lên xe và rồi dẫn Hạnh ra phía sau xe đò. Thời bấy giờ không có xăng nên xe cộ biến chế lại chạy bằng than. Phía sau xe đò chứa đủ thứ vật liệu than củi. Trung nói:
– Cô ngồi ở đằng sau này, đừng đổi chỗ. Ở chỗ này xa cửa trước, không ai chú ý hết. Tui sẽ đi theo xe với cô vì hiện giờ công an đang chận xét xe ở cầu Cỏ May. Họ đã phát giác cô bỏ trốn bệnh viện nên xét xe bắt cô ở đó. Ai bây giờ nhìn cô là cũng biết cô đi vượt biên vì da mặt cô nám đỏ nắng. May là cô có dép mới mang , chứ nếu em tui không đưa dép cho cô thì bảo đảm ai thấy cô sẽ bắt liền. Tui chỉ đi với cô đến trạm ở cầu Cỏ May thôi vì sau đó là không có trạm gác xét nữa, xe sẽ chạy một mạch về SàiGòn. Lý do tui đi với cô vì tui là trưởng đồn công an ở cầu Cỏ May, công an ở trạm gác sẽ tin tui .
– Dạ tui cám ơn anh thật nhiều đã có lòng lo lắng cho tui. Ơn của anh muôn đời tui không bao giờ quên.
– Cô về nhà rồi nhớ đừng quên tui. Cô không cần trả tiền xe vì tui đã trả cho cô rồi.
Nói xong, khi xe đò lăn bánh, Trung ra đứng ngay ngưỡng cửa như lơ xe đò. Xe chạy năm, mười phút thì đến cầu Cỏ May. Công an đứng gác ở cầu, ra hiệu cho xe đò ngừng lại. Tim Hạnh đập thình thịch khi thấy Trung xuống xe, đứng nói chuyện với công an. Thời gian trôi qua quá chậm, dài đăng đẳng làm Hạnh sốt cả ruột nhưng rồi Hạnh thấy Trung trở lại xe, vỗ vào bên hông xe đò và nói với người tài xế:
– Xong rồi, đi đi!
Chiếc xe rồ máy chạy, bỏ dần Trung lại ở trạm xét. Hạnh trút đước gánh nặng nghìn cân, ngủ mãi trong xe trên đường về.
Đi bộ về nhà Hạnh bây giờ mới tỉnh táo để nghĩ đến hai anh. Nước mắt Hạnh cứ tuôn rơi khi biết rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh Hiệp của mình trong suốt cuộc đời nữa. Về đến nhà, đứng trước cửa gõ cửa mà Hạnh không biết làm sao nói với bố mẹ là Hiệp đã chết để hai người không thống khổ ngã ra bất tỉnh. Cánh cửa vừa mở thì Hạnh thấy bố mẹ đứng trước cửa, mẹ ôm chầm lấy Hạnh khóc ngất. Hạnh rất ngạc nhiên vì đi vượt biên cả chục chuyến, mỗi lần hụt chuyến nào khi Hạnh về nhà thì không bao giờ thấy mẹ Hạnh khóc. Hôm nay mẹ Hạnh lại khóc như mưa. Cầm hai bả vai của Hạnh, mẹ Hạnh lắc con:
– Hai anh con Hiếu với Hiệp đâu rồi?
Hạnh vừa định mở lời, nhưng vì quá xúc động nghĩ đến Hiệp đã chết nên nói lắp bắp:
– Anh Hiếu bị bắt rồi, còn anh Hiệp…
– Anh Hiệp con sao rồi? Anh con chết rồi phải không? Mẹ Hạnh khóc như điên dại.
– Hai tối trước mẹ nằm mơ thấy anh Hiệp quần áo ướt sũng đến nằm dưới gầm giường mẹ mà không nói gì hết. Mẹ cứ thắc mắc là tại sao Hiệp nó không nói gì hết. Anh Hiệp ra sao rồi hả con? Mẹ Hạnh lắc Hạnh nữa.
– Dạ… anh Hiệp chết rồi mẹ ơi! Anh Hiệp của con chết rồi! Anh Hiệp ơi, sao anh bỏ anh Hiếu với em? Sao anh không về với bố mẹ? Anh Hiệp ơi! Hạnh gào thét gọi tên anh.
– Hiệp con tôi ơi! Sao con bỏ mẹ đi như thế này! Mẹ Hạnh khóc ngất kêu tên con rồi bất tỉnh.
Hạnh phụ bố dìu mẹ, đặt mẹ vào giường. Hạnh ngồi kế bên nắm tay an ủi mẹ khi mẹ tỉnh dậy khóc vật vã nhớ con trai. Năm năm trời bố mẹ Hạnh hy sinh ở lại, không màng mất bao nhiêu của cải hy vọng ba đứa con của mình thoát khỏi Việt Nam. Năm năm trời ba anh em Hạnh tìm đủ mọi cách đi tìm tự do. Năm năm trời ba anh em ăn cùng ăn, khổ cùng khổ. Năm năm trời ba anh em không biết cái chết là gì, sẵn sàng đổi mạng sống để tìm tự do. Ngày hôm nay, tuy rằng sự phân ly chia cách nghìn trùng vĩnh viễn Hạnh sẽ không còn gặp Hiệp nữa, Hạnh mừng cho anh cả của mình cuối cùng đã tìm được tự do ở một chân trời mới, cái tự do mà cả Hạnh và Hiếu đến giờ vẫn còn thất bại đeo đuổi đi tìm nó.
Hạnh 2012
Phụ Chú
– Thuyền Hạnh đi tổng cộng là 178 người, chỉ có 11 người sống sót, ba người là phụ nữ, theo biên bản của công an.
– Tiền mẹ Hạnh trả cho ba anh em đi chuyến Hiệp chết là 10 cây vàng. Đưa trước 4 cây. Sau khi đi ba ngày thì đưa nốt 6 cây vàng còn lại.
– Mẹ Hạnh đến địa chỉ nhà Trung trả lại tiền Trung giúp cho con của mình.
– Hạnh được một người bạn trai rời SàiGòn năm 1984 làm giấy tờ hôn thú bảo lãnh Hạnh sang Mỹ năm 1991.
– Bố Hạnh mất ở Việt Nam. Mẹ hạnh sau này được Hạnh bảo lãnh sang California.
– Hiếu lập gia đình, được gia đình vợ bảo lãnh, cùng vợ con sang Mỹ sinh sống.
– Hạnh hiện giờ sống hạnh phúc với chồng con ở Hoa Kỳ (chồng là người bảo lãnh Hạnh sang Mỹ năm 1991).
http://www.saigonocean.com/
November 2012
Tài liệu tham khảo:
http://www.vietka.com/DeathCasualty.htm
http://en.wikipedia.org/wiki/Vietnamese_boat_people
Nguyễn Tài Ngọc
Related Articles
Vượt Biển Đến Úc
Có nhiều cuộc vượt biên bằng ghe thuyền được viết và phổ biến trong suốt thời gian dài trên bốn mươi năm mà phần lớn trong những trường hợp đầy thương tâm và chết chóc trên biển cả. Trường hợp của nhóm chúng tôi gồm một tàu hoa tiêu (pilot boat) …
Tôi Đặt Tên Con Mình là Lyma
Trong suốt sáu tháng tôi sống nhờ vào một chén cơm với muối mỗi ngày. Tôi là một tù nhân, bị giam bởi vì một vài công an đã kết luận tôi là một điệp viên CIA khi họ tìm thấy tấm ảnh của tôi với một người Mỹ…
Mẹ Tôi
Sau ngày Sài Gòn thất thủ, gia đình tôi đã trải qua một cuộc đổi đời biển dâu dưới chế độ Cộng Sản. Mong cho các con có được một đời sống tốt đẹp hơn, Ba Mẹ tôi đã quyết định cho các con đi vượt biên, chia làm nhiều đợt. Lý do đơn giản là lỡ có xui xẻo gì xảy ra dọc đường hay trên biển, thì dẫu có là một mất mát đớn đau cho cả nhà, nhưng không đến nỗi phải mất hết…
Mấy đứa con gái, mấy đứa con gái kìa! Giấu tụi nó đi!
Chúng tôi đã đủ lớn để giấu mình, và chúng tôi đã nhảy lên lập tức và bò vào chỗ bọn họ không thể nhìn thấy. Có hai người bọn họ, qua đôi mắt bảy tuổi của mình, tôi thấy họ cầm những thanh kiếm ánh lên vẻ tàn nhẫn khi họ nhảy lên thuyền của chúng tôi…
Sống Để Kể Lại
Kể từ khi vượt biên khỏi Việt Nam, hai mươi lăm năm trước, tâm trí tôi vẫn liên tục nghĩ đến hai người chị/em – hai trong số một tá phụ nữ trên con thuyền của tôi bị cưỡng hiếp, bị tra tấn và bị tước đoạt phẩm giá. Là một thanh niên, tôi chưa từng cảm thấy mình vô dụng đến vậy. Tôi thường tự hỏi nếu những người phụ nữ đó đã có thể tiếp tục sống, liệu họ có chịu tiếp nhận tình yêu của một người đàn ông? Liệu họ có thấy được vẻ đẹp hay giá trị sự sống?
Công Tử Vượt Biên
Mỗi lần thất bại như vậy, tôi lại càng thấy rõ sự trưởng thành và quyết tâm của y. Bẩy lần vượt biên không làm y nản chí mà trái lại càng làm y thêm kinh nghiệm và mưu lược hơn. Trong cuộc đời tôi, y là người bạn tôi mến phục và học hỏi được nhiều nhất.
Con Tàu Cap Anamur
Tác giả: Norman Aisbett Dịch giả: Thành Đặng Không một bản đồ nào có thể biểu hiện sự biến đổi lớn lao, mạnh mẽ của vùng biển Nam Hải và Vịnh Thái Lan. Ta phải lướt trên cái khoảng trống bao la đó, ngày qua ngày, không một bóng dáng đất liền trong tầm mắt, mới cảm...
Hành Trình của Chuyến Đi Tha Hương Không Hồi Kết
Sau biến cố năm 1975, ở Việt Nam có một làn sóng vượt biên mạnh mẽ. Có rất nhiều người di tản vượt biên bằng đường biển và đường bộ, nhưng phương tiện được nhiều người sử dụng nhất là đường biển…
Thuyền Nhân Việt Nam trên Đất Úc
Vào cuối tháng 4 năm 1975, chính quyền Cộng Sản Bắc Việt đã xâm lăng miền Nam Việt Nam. Người dân không sống nổi dưới chế độ Cộng Sản nên sau đó họ đã kiếm đường ra đi tìm tự do…
Vượt Biên Bằng Bè
Mình không có xuồng thì tại sao mình không lấy nhiều cái ruột xe ráp lại thành cái bè? Tôi đem ý nghĩ này bàn với vợ tôi và trấn an vợ tôi rằng “nếu mình đi bằng ghe, thì có thể bị chìm và chết, còn cái bè, tuy lạnh lẽo khổ cực nhưng…